Trước đây, nhiệm vụ chăm sóc Tsukihime vốn đã bị thanh niên võ sĩ độc chiếm, giờ lại thêm việc Tsukihime không hề cự tuyệt, hắn càng được đà lấn tới.
Trước khi dùng bữa, nhất định phải dùng khăn ấm giúp thiếu nữ lau tay sạch sẽ.
Tsukihime thay quần áo xong, y phục cần phải được chính tay hắn giặt sạch trong hồ nước, phơi khô rồi gấp gọn lại.
Thậm chí vào những đêm giá rét, hắn còn cẩn thận đun nước nóng, nói rằng ngâm chân xong sẽ không bị lạnh khi ngủ, làm vị tiểu thư mù lòa hoàn toàn không phòng bị, ngoan ngoãn duỗi đôi chân trắng nõn vào túi nước ấm.
Dọc theo hành trình, có một kẻ luôn âm thầm quan sát tất cả.
Cơn phẫn nộ và đố kỵ bị dồn nén trong l*иg ngực hắn ngày càng lớn, khiến sắc mặt mỗi ngày một u ám hơn.
Những cảm xúc tiêu cực tích tụ đến mức gần như muốn tràn ra, chúng sốt ruột chờ đợi lý trí của nam nhân hoàn toàn sụp đổ — chờ đến cái ngày xé nát toàn bộ những sinh mệnh đang quấn quanh thiếu nữ ấy.
Bầu trời âm u mấy ngày liền, cuối cùng cũng khuất phục trước sức mạnh của thần mưa, bắt đầu rơi xuống màn mưa phùn mờ ảo.
Mưa bụi nhỏ như lông trâu, rơi thành từng sợi mỏng manh, ngay cả không khí cũng phảng phất vương hơi nước. Những giọt mưa tuy không lớn, nhưng vẫn rất nhanh làm ướt lớp giáp đen của đám thị vệ.
Tsukiyama Hiiragi nghe thấy tiếng lộp bộp của mưa rơi, liền hỏi: “Trời đang mưa sao?”
Junshiro ở gần nhất đáp: “Đúng vậy, nhưng Tsukihime đại nhân không cần lo lắng, đội trưởng đã đi tìm chỗ trú mưa, chắc sẽ sớm quay lại.”
“… Vậy thì tốt rồi.”
Tsukiyama Hiiragi thầm nghĩ, hành trình này quả thật không dễ dàng gì.
Trong lúc chờ Fujiwara quay lại, Tsukiyama Hiiragi bảo Junshiro lấy bản đồ ra.
Dù cậu không nhìn thấy, nhưng mục đích của cậu không phải là xem bản đồ. Thiếu niên chỉ muốn tìm cớ bắt chuyện với Nhện Quỷ, xem thử nam nhân kia còn có ý định làm cường đạo hay không.
Hệ thống cứu vớt chẳng thể tiết lộ điều gì với cậu, nên Tsukiyama Hiiragi đành tự mình dò đường.
Dù sao nhiệm vụ cứu vớt không hoàn thành thì cùng lắm là không nhận được điểm sức khỏe, cũng chẳng có hình phạt nào khác.
“Junshiro, Morikawa hiện tại đã hồi phục thế nào? Ta có vài điều muốn hỏi hắn.”
Có lẽ do thời tiết lạnh lẽo và ẩm ướt, giọng thiếu nữ hơi khàn khàn, vang lên bên tai người khác tựa như có một hơi thở ấm áp lướt qua.
Junshiro cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vinh hạnh.
Có đội trưởng Fujiwara ở đây, Tsukihime đại nhân thật sự rất hiếm khi chủ động nói chuyện với bọn họ.
“Ta lập tức đi mời hắn tới!”
“Nếu hắn không muốn thì thôi.”
Tsukiyama Hiiragi không muốn khiến Nhện Quỷ hiểu lầm rằng cậu đang ỷ thế hϊếp người. Quan bức dân phản cũng không phải chuyện có thể nói đùa.
Junshiro đồng ý rồi nhanh chóng chạy đến tìm Morikawa.
Thương thế của Morikawa dường như vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng Junshiro chắc chắn rằng chỉ cần nghe thấy Tsukihime đại nhân tìm, Morikawa nhất định sẽ đến.
Quả nhiên, sự thật đúng như Junshiro dự đoán.
Gió lạnh thổi từng cơn, mưa phùn lất phất mang theo hơi lạnh thấm vào da thịt.
Đoàn người bọn họ phơi mình giữa vùng hoang dã, không hề có chỗ che chắn.
Thấy quý nữ có hứng thú trò chuyện, Junshiro liền lục hành lý, lấy ra một tấm vải dầu làm từ mỡ lợn. Mấy huynh đệ nhà Yamada dùng gậy trúc và nhánh cây tìm được ven đường để chống lên một góc, nhanh chóng dựng thành một cái lều tạm che mưa.
Lúc này, Morikawa chống gậy gỗ, vừa vặn bước đến bên cạnh Tsukihime.
“Thương thế của ngươi đã khỏi hẳn chưa?”
“Tsukihime đại nhân đang quan tâm ta sao?” Nam nhân khẽ cười “Đáng tiếc là vết thương ở chân vẫn chưa lành.”
Tsukiyama Hiiragi vừa nghe, trong lòng tràn đầy áy náy.
Sớm biết vậy, cậu đã đợi thêm vài ngày mới tìm Morikawa trò chuyện. Hy vọng đối phương sẽ không vì chuyện này mà có ý kiến với cậu, khiến tiến độ hoàn thành nhiệm vụ bị ảnh hưởng T^T.
Rõ ràng Nhện Quỷ có năng lực hồi phục khác hẳn người thường, vết thương trên người đã lành gần hết, vậy mà vẫn cố tình giả vờ chưa khỏi, lợi dụng điều đó để tranh thủ sự đồng cảm của ký chủ.
Hệ thống: …
Mẹ nó.
Tên âm hiểm xảo trá này.
Ký chủ ngốc nghếch thế mà lại bị hắn lừa thật rồi!
“Xin lỗi, ta không biết… Ngươi ngồi xuống trước đi, đừng để vết thương nặng thêm.”
Tsukihime lúc này đang ngồi trên một chiếc rương mây đặt ở trung tâm lều được dựng tạm. Đối diện nàng, một chiếc rương thấp hơn một chút dường như đã được chuẩn bị sẵn cho Morikawa.
Morikawa không từ chối.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt nam nhân không chút che giấu mà dừng lại trên người Tsukihime.
Hôm nay, nàng mặc một bộ kimono nền trắng thêu hoa tử đằng, đai lưng cũng là màu tím, vô cùng xinh đẹp.
Dáng ngồi ngay ngắn, đầu gối khép lại chỉnh tề, vóc người so với những nam nhân trưởng thành ở đây vốn đã nhỏ nhắn hơn, lúc này lại càng giống như một củ khoai lang tím ngoan ngoãn ngồi im.
Trên đầu gối nàng còn trải rộng một tấm bản đồ hơi ngả vàng, những ngón tay trắng nõn như ngọc tự nhiên đặt lên trên đó. Nghiêng đầu, nàng hỏi nam nhân đối diện:
“Có thể giúp ta chỉ vị trí của thôn Bạch Sa không?”
Morikawa mỉm cười đồng ý.
Nhưng trên đời này nào có thôn Bạch Sa chứ? Đó chỉ là một lời dối trá do hắn bịa ra mà thôi.
Dù sao, trong thời buổi loạn lạc này, một thôn làng bị hủy diệt chỉ là chuyện trong chớp mắt. Ai có thể chắc chắn hắn đang nói dối đây?