Cuộc Sống Hàng Ngày Của Chủ Mẫu

Chương 7

Mối hôn phối này vốn dĩ là dành cho khuê nữ nhà bà, tương lai sẽ là phu nhân của Hầu phủ, ai mà ngờ được đứa nha đầu kia lại nhất quyết đòi lấy Lý Nhị, miệng luôn nói rằng mình phải có tầm nhìn xa, sau này chắc chắn Lý Nhị sẽ đạt đến vị trí cao, nàng ta muốn làm cáo mệnh phu nhân.

Ban đầu Liễu thị chỉ nghĩ nữ nhi của mình bị mù quáng, nhưng không thể ngăn cản nàng ta náo loạn ngày đêm, còn nói nếu bà gả nàng ta vào Hầu phủ, nàng ta sẽ cùng Thế tử và thϊếp thất của hắn đồng quy vu tận ngay đêm đó.

Sau khi suy nghĩ một hồi, bà ta mới miễn cưỡng cảm thấy có lẽ Thế tử thực sự không phải người thích hợp, hơn nữa sau khi nghe Lục Hàm Nghi thề rằng Lý Nhị sẽ thăng quan tiến chức, bà ta mới đồng ý đổi hôn ước.

Nếu không, mối lương duyên tốt đẹp cùng tiền tài quyền lực ấy tuyệt đối không thể rơi vào tay Lục Lệnh Quân được.

Hôm nay nghe thấy tẩu tử mình khen ngợi nịnh nọt như vậy, lòng bà ta không khỏi bực bội.

Lục Lệnh Quân có gì mà xứng làm phu nhân Hầu phủ, đứng trên nữ nhi nhà bà ta chứ?

Trong lòng bà ta khó chịu, nhưng tẩu tử nhà họ Liễu lại chẳng quan tâm, vì nếu Lục Lệnh Quân làm phu nhân Hầu phủ, sau này chắc chắn sẽ trở nên giàu sang, giờ nịnh bợ một chút cũng không thiệt thòi gì.

“Mợ.” Lục Lệnh Quân ngoan ngoãn nói.

“Thật là đứa trẻ ngoan, từ nhỏ ta đã thấy Lệnh Quân không tầm thường, thông minh lại lanh lợi, còn hiểu chuyện hơn Hàm Nghi nhiều, đúng không, Bình Nương?”

Trong lòng Liễu thị đang trợn trắng mắt, bà ta lảng sang chuyện khác, “Lệnh Quân, con đến đây có việc gì?”

Lục Lệnh Quân nhìn thoáng qua Chỉ Nhiễm ở phía sau, Chỉ Nhiễm hiểu ý đưa lên một chiếc hộp nhỏ.

“Hôm nay con được Vương muội muội tặng thêm nữ trang để làm của hồi hôn, nên muốn chia cho muội muội một nửa.” Lục Lệnh Quân mở hộp trang sức, bên trong có một số trang sức ngọc trai và vài thỏi vàng thỏi bạc.

Mấy thỏi vàng bạc xếp dưới cùng, nhìn giương quà trông có vẻ đầy đặn, trang sức lại lớn và bắt mắt.

Nhưng thực tế giá trị cũng chỉ có khoảng trăm lượng bạc, còn trang sức thì đều là loại bình dân, tuy nhìn đẹp mắt nhưng không có giá trị lớn.

Nhìn bề ngoài thì đẹp.

“Ôi, nhiều thế này à!” Tẩu tử nhà họ Liễu nhìn thấy hộp trang sức đầy ắp liền sáng mắt.

“Muội muội và con gả đi cùng ngày, theo lẽ làm tỷ tỷ cũng nên tặng muội muội thêm của hồi môn, cái này con nhận được nên muốn chia cho Hàm Nghi một nửa.” Lục Lệnh Quân cười tươi tắn.

“Con đúng là đứa trẻ hiểu chuyện!” Tẩu tử nhà họ Liễu khen ngợi Lục Lệnh Quân không ngớt lời, “Hai tỷ muội cùng gả đi, theo lẽ bạn bè thân thích góp thêm của hồi môn cũng nên chia đều, con có lòng nghĩ đến chuyện này đúng là ngoan ngoãn.”

Lời này vừa nói ra, càng khiến Liễu thị tức tối.

Lời này là ý gì!

Lục Lệnh Quân nhận của hồi môn còn chia một nửa cho Lục Hàm Nghi, vậy chẳng phải của hồi môn của Lục Hàm Nghi cũng phải chia cho Lục Lệnh Quân một nửa sao!

Bà ta là người khôn khéo, Lục Lệnh Quân mang tới đồ không hề rẻ, nhưng nhìn kỹ, đều là những món bình thường, tổng cộng chỉ khoảng trăm lượng bạc, còn của hồi môn mà Hàm Nghi nhận được, nhà nào nhà nấy chẳng thêm vài trăm đến cả ngàn lượng!

Nhưng Lục Lệnh Quân đã đánh đòn phủ đầu như này rồi, mang đồ đến tận cửa, sao bà ta có thể từ chối!

“Đúng vậy.” Liễu thị âm thầm nghiến răng, nhìn Lục Lệnh Quân, “Những thứ này đều do nhà họ Vương tặng con sao?”

“Tất nhiên rồi.” Lục Lệnh Quân nói dối không hề đỏ mặt.

Dù sao Liễu thị cũng không thể chạy đến nhà họ Vương mà hỏi.

Cũng tựa như kiếp trước nàng, không thể tìm Vương Khỉ La để xác nhận nàng ấy đã tặng những gì.

Bà ta đã dùng những thủ đoạn nào, hôm nay nàng trả lại y như vậy!