Thẩm Câu cầm quyển sổ, vừa mở trang đầu đã thấy mục: Đi combat với Lão Ôn
Hắn cười lạnh.
Lão Ôn cũng có huấn luyện viên riêng, rồi nhiều lúc anh ta cũng không thích chơi với hắn lắm. Mà tính anh ta cũng y hắn nên hai người cũng hiếm kêu nhau ra nói chuyện riêng.
Lâm Giang không hiểu hắn, hắn cũng không hiểu OT.
Hắn ném cuốn sổ sang một bên, rồi lại chơi tiếp.
Lúc chọn tướng hắn lại nhận được tin nhắn từ Lão Ôn: Ê, Thẩm Câu, đội trưởng bảo tao với mày chơi chung cho quen hàng quen lối. Tao thấy anh ấy nói cũng đúng. Nên, thử chút không ?
Ngón tay Thẩm Câu khựng lại trên bàn phím.
Hắn nhìn quyển sổ đang nằm lăn lóc trên mặt bàn, rồi nhìn mấy cái gợi ý phái dưới:
Trước khi vào chơi thì cậu hãy chặn đối thủ của cậu đi.
Cậu càu nhàu hay gì cũng được, nhưng tốt nhất nhớ chặn đi, biết chưa.
….
Đứng thức đêm, mắt cậu giờ đầy quầng thâm trông rất xấu.
Cứ ăn đồ dì nấu ấy, đừng ăn mì gói, thế mới cao lớn được.
Mười mấy lời gợi ý của Lâm Giang đều rất thực tế.
Thẩm Câu nhìn bát mì trên bàn, đến hắn cũng không để ý, mình dần rút khỏi những hoạt động xã giao bình thường rồi.
Rồi đến khi rút ra thật rồi thì sao, rồi hắn thành cái dạng gì chứ ?
Thẩm Câu không biết nữa.
Hắn chỉ là, chỉ là thấy, có người đang cố kéo hắn lên, không cho hắn ngã xuống nữa.
…..
Lâm Giang đưa sổ cho Thẩm Câu xong thì gọi Tống Tri Tư ra nói chuyện riêng. Lúc nhận được tín hiệu thì cậu cũng hơi sợ sợ, tự dưng lãnh đạo gọi mình ra làm gì chứ? Nên mới dè dặt hỏi chuyện trước, “Đội trưởng, sao gọi mình em thế ?”
Lâm Giang dựa người vào ban công nhìn cậu một lúc lâu rồi bất thình lình hỏi, “Hỏi tôi hỏi chút cảm giác của người đã chơi đến cấp 5 rồi mà bị gϊếŧ tận 2 lần là thế nào ?”
Mặt Tống Tri Tư đỏ bừng bừng, mồm cứ ê a cả buổi, rồi sau đó dùng đôi mắt cun con nhìn anh, “Đội trưởng, em làm anh xấu hổi rồi hả ?”
“Không.” Lâm Giang nhịn cười, “Lão Mao nhờ tôi hỏi, nó nói lâu rồi không gặp người chơi ngu thế nên cũng hơi tò mò.”
Lần này màu đỏ còn lan tận ra cả cổ cậu.
Cậu biết mình chơi ngu mà, nhưng đấy là một chuyện, mà nghe Lâm Giang nói cậu chơi ngu lại là chuyện khác.
Cậu nở nụ cười lấy lòng, nhìn anh một cách đáng thương, “Thế đội trưởng thì sao? Đội trưởng có thấy em là lỗ hỏng của đội này không ?”
Lâm Giang, “Thật ra thì cũng không.”
Vấn đề lớn nhất của đội thật ra là người đi rừng, lớn đến mức Lâm Giang cũng không chắc mình có thể huấn luyện được cậu ta không.
“Nhưng cậu đang gặp một vấn đề nghiêm trọng.
Tống Tri Tư vểnh tai lên nghe.
Lâm Giang thấy thế không nhịn được cười, “ID của cậu ấy, đổi đi đi? Lão Mao bảo tôi sao tuyển thủ chuyên nghiệp mà nhìn cái ID ngáo thế không biết.”
Tống Tri Tư xấu hổ gãi đầu, “Vâng ạ, đội trưởng, để tí em thay.”
Lâm Giang gật đầu, ra hiệu rồi rời đi.
Tối nay anh đnag cầm tách cà phê thì đi ngang qua vị trí của Tống Tri Tư. Thấy cậu ấy đổi ID rồi, từ “Đường này chết hết” thành “Không lo cơm áo gạo tiền”, anh bỗng “phụt” hết đống cà phê trong miệng ra.
“Tống Tri Tư !”
“Dạ !”
“Ra đây tâm sự chút, nhanh !”