Lâm Giang bắt đầu nhìn nhận Thẩm Câu bằng con mắt khác. Để ý từ nãy thấy Thẩm Câu cũng không nói chuyện với ai nên mới hỏi thử huấn luyện viên: “Thẩm Câu bình thường cũng thế này hả ?”
Huấn luyện viên ngao ngán gật đầu, “Đội trưởng trước bảo gì cậu ấy cũng không chịu nghe. Cứ luyện xong là hai người lại làm một trận.”
Điều này khác hoàn toàn với ấn tượng của Lâm Giang về hắn.
Anh nhớ lúc Thẩm Câu ra mắt hắn còn chưa được 17, nhìn rất giống diễn viên đóng vai thiếu gia trong phim truyền hình.
Vừa ra mắt hắn đã nổi rồi, cũng chỉ vì cái mặt kia, rồi cái cách chơi game như muốn nghiền nát đối thủ. Hắn còn được mệnh danh là “Hoàng tử thể thao điện tử”.
Anh vẫn còn nhớ rõ như thế.
Hắn lúc đấy trông rất ngoan, cả buổi ngồi thẳng tắp, nói chuyện các loại cũng rất lễ phép.
Xong lúc đấy có đối thủ cứ nhằm vào anh, làm anh rối tung rối mù trong suốt trận đầu, cuối cùng Lâm Giang mới do dự nói, “AD cướp đường tôi rồi.”
Chỉ là không biết sau này thế nào, tự dưng Thẩm Câu lại thay đổi lộ trình.
Hắn một phát đập mát đầu người đứng đầu đường giữa của đội, thế là bị cấm chơi luôn, rồi gần nửa năm cũng chẳng thấy hắn chơi gì.
Hắn khó ở thế nên cuối cùng cũng chỉ có OT dám nhận hắn vào đánh.
Thực ra hắn chơi rất tốt, cũng chính vì nhờ cái tài này mà gần như đã cứu vớt cái đội đang chết dần này. Nhưng cũng chính vì cái tính ương ngạnh kia mà lại bất đồng với người đi đường giữa của đội, rồi phong độ cũng từ đó giảm sút. OT thế là lại bị đẩy xuống cuối bảng.
Lâm Giang chia sẻ tiếp với huấn luyện viên về kinh nghiệm của mình, dọn đồ rồi cho giải tán.
Tống Tri Tư đang đứng ngoài luyên thuyên với đồng đội của mình, thấy Lâm Giang đi ra thì liền chạy tới hỏi chuyện, “Đội trưởng, nay em lại gây rắc rối cho anh rồi hả ?”
Lâm Già thấy Thẩm Câu đứng tách biệt ra, giờ cũng đang ngẩng đầu nhìn mình thì cười nói, “Có gì đâu, ổn mà.”
Tống Tri Tư biết ngay mà, nghĩ lại thì cậu tự thấy mình chơi cũng ra gì phết đấy chứ, ban đầu chỉ là chơi không quen nên mới thế thôi !
Cậu cứ dính chặt lấy Lâm Giang, rồi thầm ước, ước gì anh là cái bịu rồi nhét cậu vào.
“Mà đội trưởng, đội trưởng, mai mình có đi đấu tập với mấy người kia nữa không? Em có còn phải đấu với Lão Mao nữa không thế anh? Mà đội trưởng, tự dưng em thấy không sợ lão ấy nữa rồi, lão vừa làm động tác giả khác là em đã đoán được rồi…”
Phòng luyện tập đầy người mà chỉ có mỗi tiếng của cậu cứ oang oảng khắp phòng, trái ngược hoàn toàn với Thẩm Câu.
Hắn click vào tổ đội, đang chuẩn bị đi đánh rank thì có gì đó đập vào đầu hắn, là quyển sổ của Lâm Giang.
“Đây là gợi ý của huấn luyện viên tôi đã tóm tắt lại cho cậu, có gì thì xem qua chút đi.”