Sau khi đến đây, Hà Tinh Húc đã lén lút đến thị trấn nhỏ duy nhất trên hoang tinh này và dò hỏi thì được biết quả thực không có ai ăn thịt dị thú.
Có ba lý do, một là phần lớn mọi người không biết cách xử lý, chỉ biết chặt ra rồi luộc với nước; hai là dị thú da dày thịt béo, rất khó nhai; ba là điều quan trọng nhất, mùi vị, thịt dị thú sau khi nấu có mùi rất lạ, tanh hôi chua chát khó nuốt, cho dù cố ăn vào cũng sẽ bị đau bụng tiêu chảy.
Chế biến những thứ này đã phiền phức, chi phí y tế ở tinh tế lại đắt đỏ, chi phí để chữa trị tiêu chảy đau bụng đủ để họ uống dịch dinh dưỡng trong một thời gian dài.
Hà Tinh Húc vừa cắt cũng cảm thấy da dày thịt béo, đây có lẽ là một loài chim đã tiến hóa.
Bề ngoài không nhận ra là loài chim gì, nhưng thịt dai khó nhai thì có thể nấu lâu hơn.
Mùi tanh hôi chua chát có thể dùng gia vị để át đi.
Còn tiêu chảy đau bụng, Hà Tinh Húc đoán là do thời gian nấu chưa đủ, những người đã thử qua căn bản là ăn đồ chưa được nấu chín, ăn đồ chưa chín vào thì không phải là sẽ có kết quả như vậy sao?
Tuy nhiên, tất cả đều chỉ là suy đoán, phải đợi đến khi nấu xong, cậu tự mình thử rồi mới biết được.
Trong lúc đợi thịt đùi chim nấu chín, Hà Tinh Húc đã sớm đói đến mức khó chịu, cậu vào trong phi thuyền tìm sương muối từ quả muối mang ra.
Một bát nhỏ sương muối là cậu lấy từ quả muối mọc trên cây muối, không nhiều, nhưng tạm thời cũng đủ để cậu giải quyết vấn đề không mua nổi muối.
Hà Tinh Húc bốc một nhúm muối rắc lên tóp mỡ, dùng đũa làm từ cành cây đảo đều, híp mắt cho vào miệng, cắn một miếng, đầu lưỡi lưu lại hương thơm, vị mặn béo ngậy của tóp mỡ tràn ngập trong khoang miệng, tuy hương vị không bằng tóp mỡ heo thông thường.
Nhưng cách Hà Tinh Húc rán là học từ ông ngoại, vốn là hậu duệ của ngự trù, đủ để bù đắp cho chút khuyết điểm này.
Bát tóp mỡ này đã ngon hơn tóp mỡ nhà làm rất nhiều.
Huống chi là Hà Tinh Húc đã đến dị giới ba ngày chỉ biết ăn quả dại chua chát để sống qua ngày, thì một miếng ăn này, cậu ăn đến vô cùng mãn nguyện.
Cùng lúc đó, trong phi thuyền cũ nát cách đó trăm mét, người nhặt rác vệ sinh Mã Lạc vừa tan ca đêm trở về chuẩn bị ngủ bù.
Trong lúc mơ ngủ, anh ta khịt mũi, dường như ngửi thấy mùi thơm.
Cố gắng hết sức để tỉnh dậy, nhưng cơn buồn ngủ khiến anh ta không thể mở mắt, mí mắt nặng trĩu, nhưng cuối cùng mùi thơm tuyệt vời đó vẫn khiến anh ta phá vỡ bản năng cơ thể, khó khăn mở đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi.
Khoảnh khắc mở mắt ra, Mã Lạc còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ, nếu không thì sao anh ta có thể ngửi thấy một mùi hương chưa từng ngửi thấy bao giờ, thơm như vậy, lạ lẫm như vậy…Anh ta còn theo bản năng lại nuốt nước miếng, bụng đói meo như muốn đánh trống.
Mã Lạc lắc lư đứng dậy, đi đến bàn mở một ống dịch dinh dưỡng đổ vào miệng.
Dịch dinh dưỡng bình thường đủ no, lúc này lại như mất tác dụng, cơn thèm ăn từ tận trong xương tủy kia hoàn toàn không có tác dụng, không chỉ vậy, mùi thơm như trong mơ kia vẫn luôn không tan biến.
Mã Lạc đứng đó, chậm chạp nhận ra đây không phải là mơ.
Đôi mắt anh ta từ từ mở to, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, vẻ mặt mơ hồ và hoang mang, nhưng mùi thơm đó vẫn thôi thúc anh ta như muốn tìm tòi, xỏ dép vào rồi đi ra ngoài.
Đi theo mùi thơm này tìm được đến nguồn gốc, từ xa, Mã Lạc sững sờ, anh ta nhìn chiếc phi thuyền rách nát phía trước, cùng với bếp đá hình thù kỳ quái và chiếc nồi cũ nát phía trước, trong đầu đầy ắp hoang mang.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động, một cái đầu thò ra từ phía sau nồi, trên mặt người thanh niên nhem nhuốc như mèo, chỉ có đôi mắt là khiến người ta nhớ mãi không quên, là người hàng xóm mới của anh ta.
Lúc này tâm trí Mã Lạc hoàn toàn không đặt trên người cậu hàng xóm, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc bát trong tay cậu, chỉ còn lại một cái đáy, bên trong chỉ còn lại lác đác ba bốn miếng gì đó màu vàng cháy xen lẫn màu trong suốt, với khứu giác nhạy bén của anh ta, mùi thơm đến mức khiến người ta mê muội đó… Chính là từ những thứ này phát ra.
Mã Lạc liếʍ đôi môi khô nứt, nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhưng không đến gần hơn, mà khó khăn lên tiếng hỏi: "Đây… là cái gì?"