Lúc Hà Tinh Húc kéo con chim dị thú khổng lồ trở về, hai tay cậu run rẩy vì kiệt sức.
Cậu ngồi phịch xuống khoảng đất trống trước phi thuyền cũ nát, cúi gầm đầu, người ngợm lấm lem bụi đất.
Mọi sợi tóc trên trán đều ướt đẫm mồ hôi, trông cậu thật tiều tụy và thảm hại.
Đang lúc cậu ngẩn ngơ, có tiếng bước chân từ xa tiến lại gần.
Hà Tinh Húc cảnh giác ngẩng đầu, gương mặt lấm lem chỉ còn đôi mắt là trong veo sáng rực, tay phải theo bản năng đặt ra sau lưng, nắm chặt con dao cùn cất giấu ở đó.
Người tới có thân hình cao lớn như tòa tháp đen, gương mặt nhem nhuốc không nhìn rõ hình dạng.
Anh ta mặc bộ đồ bảo hộ màu lam xám đã sờn rách, đôi ủng da dẫm lên mặt đất phát ra tiếng “bộp bộp”, phía sau thỉnh thoảng lại có những chiếc chiến hạm cơ giáp gầm rú bay vụt qua.
Có vẻ như anh ta đã quen với khung cảnh thường ngày trên hoang tinh này, không hề bị ảnh hưởng mà tiếp tục sải bước về phía bên này.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi đến đây, Hà Tinh Húc vẫn chưa quen với khung cảnh hỗn loạn này, nhận ra đó là người hàng xóm cách nhà mình trăm mét, cậu lại cúi đầu xuống.
Cậu cứ nghĩ người hàng xóm sẽ lướt qua mình như ba ngày nay, nào ngờ lần này hắn ta lại dừng lại.
Sự cảnh giác vừa buông xuống của Hà Tinh Húc lại dâng lên, cậu thận trọng ngước mắt, bắt gặp ánh nhìn kỳ quái của người hàng xóm.
Hà Tinh Húc khó hiểu nhìn theo ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thương hại xen lẫn chút tội nghiệp của người hàng xóm hướng về phía con chim dị thú khổng lồ bên cạnh.
Người hàng xóm nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng dừng lại trên thân hình gầy gò của Hà Tinh Húc, lần mò trong túi áo, khi Hà Tinh Húc siết chặt cán dao hơn, anh ta liền lấy ra một ống dịch dinh dưỡng, ném về phía cậu rồi sải bước rời đi.
Chỉ để lại một câu:
"Thứ này không cắn nổi đâu, ăn vào lại còn đau bụng, không muốn nợ bệnh viện một khoản tiền thuốc khổng lồ thì đừng có ăn."
Mãi đến khi người hàng xóm đi khuất, Hà Tinh Húc mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn con chim dị thú khổng lồ bên cạnh, sau đó nhặt ống dịch dinh dưỡng lên.
Cậu biết thứ này, trong thời đại tinh tế mà cậu xuyên không đến, mọi người thường dùng thứ này để lấp đầy bụng, mười tinh tệ một ống, ba bữa một ngày đều uống nó.
Hà Tinh Húc biết người hàng xóm có ý tốt, nhưng cậu lại là một kẻ “nhập cư trái phép”, xuyên không đến thế giới xa lạ này, thời đại tinh tế, khởi đầu là hoang tinh, nhà cửa tan hoang, không một xu dính túi, trên đầu là tiếng gầm rú không ngừng nghỉ của chiến hạm cơ giáp, xung quanh là dị thú hoành hành, thỉnh thoảng còn có một con chim dị thú khổng lồ từ trên trời rơi xuống.
Với khởi đầu như vậy, muốn sống sót, cậu chỉ có thể tìm một con đường khác.
Hà Tinh Húc nhìn ống dịch dinh dưỡng trong tay, lại nhìn sang phi thuyền cũ nát hoang tàn của nhà hàng xóm cách đó trăm mét, cất ống dịch dinh dưỡng đi, đợi sau khi xử lý xong con chim dị thú này sẽ tặng cho hàng xóm một phần, coi như là quà đáp lễ.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Hà Tinh Húc đứng dậy, bắt đầu xử lý con chim dị thú vừa kéo từ bìa rừng về.
Con chim dị thú này dài gần bằng người cậu, trên đường kéo về lông rụng lả tả, trông rất thảm hại.
Hà Tinh Húc trực tiếp chất đống củi khô xung quanh con chim dị thú, đợi lông cháy hết, lửa tàn mới bắt đầu vặt lông.
Xử lý sạch sẽ xong, cậu dùng ống nước dẫn tới để rửa, làm sạch nội tạng, lấy một con dao dài vừa cùn vừa cũ vừa bị mẻ để chặt thành từng miếng.
Trong lúc đó, Hà Tinh Húc đã cắt riêng phần mỡ để sang một bên.
Chuẩn bị gần xong, Hà Tinh Húc đặt chiếc chảo sắt cũng bị mẻ nhặt được lên bếp đá, bên dưới nhóm lửa bằng củi khô nhặt được, đổ phần mỡ đã cắt nhỏ vào chảo, thêm nước lã vào rồi đun sôi bằng lửa lớn.
Đợi nước dần cạn, mỡ bắt đầu chảy ra, còn miếng mỡ thì từ từ teo lại chuyển sang màu vàng ruộm, đến khi vừa tới, Hà Tinh Húc vớt tóp mỡ ra.
Sau đó, cậu múc riêng phần lớn số mỡ đã rán ra cho vào lọ chứa, chỉ để lại một chút ở đáy chảo, cho hành, gừng, tỏi và hạt tiêu, hoa hồi đã tìm được trong rừng vào phi thơm, sau đó cho phần thịt đùi chim đã cắt nhỏ vào đảo đều, đợi đến khi phần lớn bề mặt chuyển sang màu vàng ruộm thì cho nước nóng vào, đun sôi rồi đậy nắp, bắt đầu ninh.