Huyền Tịch: "..."
À đúng đúng đúng, là hắn ta không xứng.
Khương Trúc ném ném cái túi trữ vật trong tay mình, nụ cười trên mặt không thể giấu nổi: "Đừng nói mấy việc này nữa, xuống núi quan trọng hơn."
Cả bọn cố tình chọn một góc khuất.
Thiền Tâm còn muốn khuyên ngăn thêm: "Các ngươi thật sự không lên lớp sao? Nếu như bị phát hiện..."
"Ôi trời, trốn học trốn học thôi mà, bình thường tiết nào chúng ta cũng học đủ, thỉnh thoảng nghỉ một hai tiết thì có làm sao đâu, tứ sư huynh cũng đừng lo lắng, nhớ xin phép trưởng lão giúp chúng ta đấy nhé."
Ngẩng đầu lên lần nữa, trước mắt đã không còn bóng dáng của ba người.
Thiền Tâm còn đang gật đầu: "Trốn học, trốn học tốt, ừm, cùng trốn học thì chịu phạt cũng cùng chịu phạt, không đến nỗi quạnh quẽ..."
Ngũ đại tông môn nằm ở vị trí trung tâm của tu tiên giới - Trung Châu, các tiểu tông môn và đại gia tộc khác chia nhau nằm ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc.
Bà thành trì phồn hoa nhất ở Trung Châu tên là Hoàng Thành, là đầu mối thông tới tất cả các thành trì khác.
Hoàng Thành chiếm diện tích rất lớn, có thể so sánh với mô hình của một siêu đại tông môn, dân cư nơi đây rồng rắn lẫn lộn, nhiều không đếm xuể.
"Tiểu sư muội, chúng ta thật sự phải mặc bộ quần áo này sao?"
Nhìn đạo bào màu lam pha hồng trong tay, Huyền Tịch lòng tràn đầy kháng cự.
"Đương nhiên rồi, nếu mặc tông phục kia thì người ta vừa liếc mắt cái đã nhận ra chúng ta là ai, rồi đến lúc đó bẩm báo với tông môn thì chúng ta phải nói dối... A, không phải, là giải thích."
Minh Tuệ ngó khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn thành một đống của mình ra: "Chỉ là, có thể nào không rán râu được không?"
Cách ăn mặc của Khương Trúc rất quái dị.
Đạo bào màu lam, bên trong mặc áσ ɭóŧ trắng, đầu thì đội mũ, râu bên mép vểnh lên trên, nốt chu sa trên trán bị che khuất, trong tay còn giương một lá cờ nhỏ, trên đó viết: Khương bán tiên.
Đây không phải là tiên sinh bói toán sao?
"Ai nha tùy các huynh, các huynh cứ thay quần áo xong đã rồi nói."
Khương Trúc nghe âm thanh ồn ào ở bên ngoài, hưng phấn chà xát tay.
Rất nhanh, trên đường phố xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ.
Một bán tiên bói toán dẫn theo hai đệ tự lang thang khắp các sạp hàng.
"Bán vịt quay, vịt quay thơm ngon chảy nước miếng ba nghìn thước đây."
"Bán kẹo mạch nha, kẹo mạch nha thơm ngon, kẹo mạch nha thơm ngon chảy nước miếng đây."
"Bán lòng lợn bọc hàng tươi, lòng lợn nóng hổi mới ra lò đây."
Khương Trúc đứng trước các sạp độ ăn chảy nước miếng vẻ mặt đầy khát vọng.
Lòng lợn bọc hành.
He he.
Huyền Tịch thản nhiên đứng chắn trước mặt nàng, ngăn trở ánh mắt nàng.
mặt Khương Trúc lập tức nhăn nhúm, nghiêng đầu ngó vào: "Ta chỉ ngửi mùi thôi, cũng không nói là sẽ ăn."
Huyền Tịch túm lấy cổ áo nàng, lạnh lùng kéo đi.
"Ta chỉ nhìn thôi, thật sự không ăn mà, ôi ôi ôi, huynh buông tay..."
Sau khi lang thang qua phố mỹ thực, trước mặt bọn họ là khu linh bảo nhai chán ngắt, Minh Tuệ ngược lại lại vô cùng thích thú, chạy vυ't lên trường.
Khương Trúc như cà bị sương sớm đánh nát, ủ rũ đi theo sau hai người.
Các sạp hàng ở đây toàn bán những pháp khí quái đản lạ kỳ, cái rẻ nhất cũng phải tốn mấy trăm linh thạch, cho nên cũng chỉ có đệ tử thế gia hoặc đệ tử tông môn mới tới đây mua.