Chương 31: Nhị sư huynh sao có thể sai được, chắc chắn không sai
Ba người Huyền Tịch vừa mới bị trưởng lão Thông Trần chỉnh đốn một trận, khuôn mặt đen kịt còn chưa kịp thu lại hết.
Khương Trúc nghênh ngang đi tới trước mặt bọn họ, trên khuôn mặt tràn ngập sự thư thái: "Lại bị mắng à?"
Huyền Tịch vô cùng ấm ức gật đầu.
Khương Trúc vung tay lên, dáng vẻ vô cùng hào phóng: "Không sao hết, ta mang các ngươi đi tiêu dao khoái lạc, muốn phóng khoáng bao nhiêu thì phóng khoáng bấy nhiêu."
Thiền Tâm nhướng mày, vội vàng phủ sạch quan hệ: "Chuyện lột quần của trưởng lão Thông Trần, ta không tham gia nữa đâu."
Nói xong còn bổ sung: "Bỏ bột ngứa vào nước tắm của trưởng lão Thanh Mộc cũng không..."
Còn không chờ hắn ta nói xong, Huyền Tịch đã bịt miệng hắn ta lại, Minh Tuệ thì có tật giật mình lén lút nhìn xung quanh.
"Tứ sư huynh, huynh nhỏ giọng chút! Nếu như bị nghe thấy thì mấy người chúng ta tiêu đời!"
Mặt Khương Trúc đen kịt: "Không phải, không phải đâu, sao muội có thể làm cái loại việc trộm gà ném chó thấp kém như thế được."
Nàng vẫy tay với ba người rồi khoác vai từng người một, bốn cái đầu tụ thành một vòng tròn, nhỏ giọng âm mưu đại sự.
Một lúc lâu sau, Thiền Tâm hét ầm lên rồi xoay người chạy,
Huyền Tịch và Khương Trúc túm chặt lấy vạt áo của cậu.
"Tứ sư huynh, chúng ta cũng không gϊếŧ người phóng hỏa, huynh hoảng sợ như vậy làm cái gì."
"Tứ sư đệ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, bốn người chúng ta sao có thể bỏ một mình đệ lại được chứ."
Biểu cảm của Thiền Tâm dữ tợn, dáng vẻ như muốn nói dù có đánh chết cậu cũng sẽ không làm: "Bỏ ra mau, xuống núi là phạm quy, nếu bị phát hiện sẽ bị nhốt vào Bế Tháp, ta không xuống núi đâu."
"Suỵt suỵt suỵt, huynh đừng hét nữa." Khương Trúc lấy lùi làm tiến, thương lượng: "Vậy thế này, tứ sư huynh đánh yểm trợ giúp chúng ta, huynh chỉ cần không xuống núi theo chúng ta chắc là được rồi chứ."
Minh Tuệ ôm đùi của hắn ta, chết cũng không chịu buông tay: "Ta cũng muốn xuống núi đi chơi, tứ sư huynh giúp bọn ta đi mà."
"Khặc khặc khặc, Tứ sư đệ không thoát được đâu...."
Thiền Tâm: Trái tim lạnh lẽo, cái lạnh lẽo chân thật chưa bao giờ đến từ những cuộc cãi vã...
Cuối cùng, Thiền Tâm mặt xám như tro tàn đi theo sau Huyền Tịch và Minh Tuệ, dáng vẻ chết không còn gì nuối tiếc.
"Sao ta lại có sư huynh muội như các ngươi chứ!"
Huyền Tịch nhếch miệng cười: "Tứ sư đệ đừng giận, bọn ta về sẽ mang đường đậu cho đệ."
Lòng Thiền Tâm nghẹn lại, rầu rĩ nói: "Ta muốn vị nho."
"Không thành vấn đề."
"Năm gói."
Được thôi,"
Xa xa, Khương Trúc cười tươi như hoa chạy như điên tới.
Minh Tuệ lập tức nhảy dựng lên: "TIểu sư muội về rồi, sao rồi, nhị sư huynh có cho không?"
Khương Trúc nhướng mày: "Đương nhiên rồi, nhị sư huynh nói muội có việc gì có thể đến tìm huynh ấy, chỉ xin vài tấm truyền tống phù mà thôi, huynh ấy còn cho muội thêm một chiếc túi trữ vật nữa kìa."
Huyền Tịch thấy tiểu sư muội lấy từ trong chiếc túi trữ vật kia hơn mười khối linh thạch thượng phẩm thì mím môi.
"Nhị sư huynh bình thường keo kiệt soi mói bọn ta bao nhiêu thì bây giờ lại thương yêu tiểu sư muội bấy nhiêu, thật quá bất công."
Minh Tuệ tròn xoe mắt, ngây thơ nói: "Không phải đâu, nhị sư huynh cũng rất tốt với đệ, chắc chỉ không tốt với tam sư huynh thôi."