Lục Minh ngồi dựa vào tường chờ Hàn Kiều Duật quay lại, đang thở hổn hển thì huấn luyện viên dẫn theo một người khác đến.
Cũng là người nước ngoài nhưng trông có vẻ trẻ hơn và không khoẻ lắm. Huấn luyện viên nói với Lục Minh: “Xin chào, cho hỏi nhóm các cậu có thể nhận thêm một người nữa không?”
Lục Minh nhìn cậu nhóc tóc vàng từ trên xuống dưới làm cậu ấy đỏ bừng mặt, ấp úng vươn tay ra chào hỏi: “Xin chào… Tôi là Mashley.”
“Lục Minh.”
Lục Minh bắt tay với cậu ấy, tầm mắt lại dạo quanh cánh tay xuống chân một vòng, được đấy, cũng là thiếu niên mười mấy tuổi, khung xương lớn nhưng không chắc như Hàn Kiều Duật, chắc là cậu có thể đánh tay đôi được. Vừa rồi Lục Minh bị Hàn Kiều Duật hành hạ tơi tả, cảm thấy vẫn chưa đã ghiền, ngoài ra còn được Hàn Kiều Duật đích thân chỉ bảo mấy chiêu nên đang muốn thử lại.
Huấn luyện viên nói: “Mashley cũng là người mới giống cậu, đai trắng, hôm nay là ngày đầu tiên tới đây.”
Lục Minh mỉm cười, đứng lên nói: “Được, vậy chúng ta cùng tập đi.”
Hàn Kiều Duật cầm hai chai nước khoáng trở về, vừa bước vào sân đã thấy huấn luyện viên đứng ở chỗ vừa rồi của anh, đang làm trọng tài đếm ngược cho Lục Minh và một người mới.
“1! 2!...”
Lục Minh quật ngã cậu nhóc, khuỷu tay dùng sức đè lên, túm lấy đầu gối đối phương, thuận thế chế ngự!
Đây là chiêu mà Hàn Kiều Duật vừa dạy, thật ra nhu thuật Brazil có cực kỳ nhiều chiêu thức, phù hợp với việc đánh nhau hơn là thi đấu. Kỹ xảo của nó đều được dựa trên lý thuyết chiến đấu, đè người trên mặt đất đến khi họ chịu thua.
Kỹ thuật của Lục Minh khá tốt, ngọn lửa bập bùng trong mắt rất khó bị thuần phục. Rõ ràng là thể lực thua kém nhưng vẫn có thể khống chế đối thủ dựa vào kỹ xảo, trán cậu đổ một lớp mồ hôi mỏng, có thể nhìn ra sự đắc ý trong mắt cậu, vừa xinh đẹp vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Hàn Kiều Duật đứng một bên, nghiêm túc theo dõi cậu thi đấu.
Huấn luyện viên đã bắt đầu đếm giờ cho Lục Minh, nhưng sức của cậu yếu hơn, ngay ở giây cuối cùng, đối thủ của cậu đã thoát khỏi sự kiềm chế, đẩy cậu ra.
Hàn Kiều Duật vô cảm quan sát, đa phần thời gian là nhìn theo Lục Minh. Khi đối thủ của cậu nắm quần túm áo cậu bằng lực độ vừa đủ, anh vẫn sẽ liếc mắt nhìn qua một lần, nhưng chỉ nhíu mày chứ không ngăn cản.
Cậu chàng tên Mashley vừa tròn mười tám, đang độ sung sức giống như chú chó Golden ngốc nghếch. Ngay từ đầu khi nhìn thấy Lục Minh, mắt cậu ta đã sáng bừng, chắc là không biết phải lấy lòng thế nào nên càng muốn thể hiện bản thân hơn, cố gắng tỏ ra bản lĩnh, quăng ngã Lục Minh tận hai lần. Đến lần thứ ba, mũi cậu va phải đâu đó nên hơi chảy máu.
Hàn Kiều Duật đen mặt bước tới đứng trước mặt Lục Minh, nói với Mashley: “Cậu tới đi, tôi đánh với cậu.”
Mashley còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao thì đã bị Hàn Kiều Duật trước mặt ném qua vai và vật ngã xuống sàn. Ngay sau đó cậu ta đã được chứng kiến những chiêu thức giống y hệt huấn luyện viên, chỉ là huấn luyện viên đánh với bao cát, còn Hàn Kiều Duật đánh với cậu ta.
Mashley bị đánh mặt mũi bầm dập, buồn bực đi tìm huấn luyện viên đổi nhóm.
Lục Minh ngồi khoanh chân dựa tường vỗ tay và huýt sáo cho anh. Lỗ mũi cậu bị nhét giấy nên lúc nói chuyện có hơi ồm ồm, nhưng chuyện ngày không thể ngăn cậu dành lời khen cho Thái tử gia: “Giỏi quá, phải đánh như vậy mới đã tay!”
Mặt Hàn Kiều Duật vẫn xanh mét, anh không cho Lục Minh tiếp tục tập luyện nữa mà dẫn cậu tới phòng nghỉ cách vách. Lục Minh nói đùa: “Tổng giám đốc Hàn, anh đang tức giận vì tôi thua đấy à? Tôi chỉ mới học thôi, chờ tập thêm hai ngày nữa chắc chắn có thể đánh bại được cậu ta.”
Hàn Kiều Duật đưa nước khoáng cho cậu: “Không cần, sau này tôi sẽ dạy cậu, chỉ có hai chúng ta một nhóm thôi.”
Lục Minh nhận lấy, bị độ lạnh của chai nước làm giật mình, cậu đặt trực tiếp chai nước lên mũi để cầm máu, nhẹ nhàng nói: “Tôi không sao…”
Sắc mặt Hàn Kiều Duật vẫn chưa bình thường trở lại: “Đừng nhúc nhích.”
Lục Minh ngồi ngoan ngoãn một chỗ, Hàn Kiều Duật ra ngoài rồi nhanh chóng trở lại, trong tay cầm thêm khăn ướt, cẩn thận lau sạch sẽ vết máu trên mũi và một ít dính trên mặt cho cậu.
Ngoài người nhà, chưa có ai chăm sóc Lục Minh mà lại xem như là lẽ đương nhiên như vậy, lúc cúi đầu, mắt cậu và mắt anh chạm nhau, tổng giám đốc Hàn không hề tránh né. Sau khi lau xong, anh ngắm nghía một lúc mới thả tay, đây là lần đầu tiên Lục Minh nhìn anh trong khoảng cách gần như vậy.
Không thể phủ nhận vẻ ngoài điển trai của Thái tử gia, lông mày đen rậm xếch về thái dương, sống mũi cao thẳng, hai mắt lạnh lùng mà trong sách, lúc nhìn người khác lại cực kỳ bình tĩnh không hề kiêng dè điều gì, cứ như là vị thần làm gì cũng có lý do, cực kỳ tự tin. Dù bây giờ đang xụ mắt nhưng vẫn đẹp trai cực kỳ, nghĩ lại thì trừ tính cách thô bạo, người này chẳng có tật xấu gì.
Sau khi trở về, Hàn Kiều Duật phá lệ cho Lục Minh nghỉ một ngày dưỡng bệnh.
Lục Minh chẳng có cảm giác gì về vết thương này cả, nhưng được nghỉ cũng tốt, cậu vui vẻ hớn hở trở về nhà chơi với chị gái.
Cuối tuần con gái lớn của Lục Tĩnh Thư sẽ được về nhà, lúc Lục Minh quay lại cũng là lúc cô bé mới về từ ký túc xá trường học. Nhìn thấy cậu, cô nhóc còn vui hơn cả khi thấy ba ruột, đeo cặp sách lao tới ôm chầm lấy Lục Minh: “Cậu ơi!”
Lục Minh bế cô nhóc lên, cô bé bảy tám tuổi đã đã nặng rồi, cậu cười rạng rỡ nói: “Được đấy, nặng hơn rồi, sắp trưởng thành rồi!”
Cô gái nhỏ có thể giao tiếp với cậu bằng tiếng Trung nhưng cách phát âm và cách biểu đạt thì lại cực kỳ giống ba mình, cô bé ngẩng cao đầu nói: “Chưa hết đâu, cháu còn cao nữa đó!”
Lục Minh dắt cô bé tới bức tường đo chiều cao ở trong nhà, đúng là cao hơn một chút thật. Sau đó cậu khắc ba chữ “Lục Bối Bối" vào vết đánh dấu chiều cao mới. Tên tiếng Trung của cô bé được đặt theo họ mẹ, anh rể Anson chẳng có ý kiến gì, thậm chí anh ấy còn muốn lấy họ Lục luôn nhưng bị ông cụ Lục từ chối. Lục Minh nhiệt tình khen ngợi cô bé, cô bé ưỡn ngực như thể mình vừa lập công, lúc ăn cơm còn ăn nhiều hơn một miếng thịt.
Lục Minh hiền lành, biết viết biết vẽ nên con nít cực kỳ thích chơi với cậu. Lúc ăn cơm tối, cô bé còn muốn quấn lấy Lục Minh, làm nũng gọi “Cậu ơi", không chịu đi.
Lục Tĩnh Thư kéo dài giọng: “Lục Bối Bối…”
Lúc này cô gái nhỏ mới hậm hực thả Lục Minh ra, nhìn lướt ông ba ruột đã nhìn mình bằng ánh mắt mong chờ từ lúc cô bé trở về. “Được rồi, con biết rồi mommy…”
Lục Bối Bối đi chơi với Anson. Cô bé học trường song ngữ, ở ngoài thì nói tiếng Anh và tiếng Pháp, sau khi về nhà, ba cô bé rất muốn dạy cô bé học chữ Trung, tay cầm tay dạy cô bé cách ghép vần tiếng Hán, chữ viết của cả hai đều rất xấu, thế mà còn khen ngợi nhau, viết được mấy chữ “田由申” mà cũng thấy mình tài giỏi lắm, hơn nữa còn làm không biết mệt.
Lục Minh cầm quả táo, ngồi trên sô pha vừa ăn vừa nói đùa với Lục Tĩnh Thư: “Chị này, hai người làm vậy không ổn đâu. Chị dạy tiếng Anh cho Bối Bối, anh rể lại dạy tiếng Trung, em thấy Bối Bối chẳng giỏi tiếng nào cả, hay là hai người đổi lại đi?”
Lục Tĩnh Thư ngồi xuống gần cậu, nói: “Chị cũng muốn vậy lắm. Anh rể em nói tiếng Trung khó học nên muốn con bé học ngay từ khi con nhỏ, muốn cả nhà đều phải nói tiếng Trung khi ở nhà. Lần trước chị gọi điện về nhà, anh ấy nghe được còn bắt chị phải dạy thêm tiếng địa phương, học tiếng phổ thông còn chưa xong mà học phương ngữ gì chứ!”
Lục Minh cũng cười: “Chị đừng nói, tờ giấy mà anh ấy viết ấy, cẩn thận đánh vần thì vẫn hiểu được còn gì.”
Lục Tĩnh Thư: “Em rút lại đi, khen nữa là anh ấy bay lên trời luôn đấy!”
Lục Minh và chị trò chuyện vài câu thì nhìn thấy điện thoại sáng lên, có người đang gọi video tới, màn hình hiển thị tên người gọi đến là “Tiểu Bảo". Lục Minh nhấn nút nghe, sau đó nhìn thấy gương mặt trẻ trung của một cậu chàng mười bảy mười tám tuổi đẹp trai vô cùng, nhìn kỹ sẽ thấy hơi giống Lục Minh nhưng da Lục Minh trắng hơn một chút, nhìn cũng ôn hoà hơn. Sau khi cậu chàng nhìn thấy Lục Minh thì mặt mày hớn hở gọi to: “Cậu út!”
Lục Minh cũng cười với cậu bé: “Tiểu Bảo, sao lại gọi cho cậu vậy?”
Người gọi tới là Phương Cảnh Nghiêu, con trai của chị cả của Lục Minh, chỉ nhỏ hơn Lục Minh bốn tuổi, năm nay học lớp mười một. Hiếm khi nào cậu ấy không gọi thẳng tên cậu như bây giờ, chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Minh trong màn hình một lúc lâu, khổ sở nói: “Cậu út, cháu nhớ cậu lắm, cháu có cảm giác cậu đã sang đó hơn một năm rồi đấy!”
Lục Minh bật cười: “Nói bậy, chỉ mới một tháng thôi.”