Quý Ngài Bánh Gừng

Chương 5: Hai đứa cháu

Lục Minh nhìn thấy chồng đề thi trên bàn cậu ấy, ngạc nhiên hỏi: “Làm bài tập à, hôm nay là ngày nghỉ mà?”

“Có đâu?” Phương Cảnh Nghiêu như sắp khóc, rầu rĩ nói: “Cậu út không biết đâu, cháu cứ tưởng học sinh lớp mười hai mới mất quyền con người chứ, ai dè đâu học sinh lớp mười một cũng mất luôn rồi. Lớp mười hai thì không được nghỉ, phải ở lại trường để thi thử, còn lớp mười một được nghỉ đông một tuần nhưng bài tập thì chất đống, còn khổ hơn ở lại trường nữa!”

Lục Minh cũng tốt nghiệp từ trường Trung học số một của thành phố, biết sau khi kết thúc học kỳ này, học sinh khối mười một sẽ kết thúc chương trình học, bắt đầu tiến vào giai đoạn chiến đấu với thi thử. Cậu động viên Phương Cảnh Nghiêu vài câu, ở bên kia màn hình, trông Phương Cảnh Nghiêu như một chú cún con vậy, ánh mắt long lanh ra vẻ đáng thương, Lục Minh nhiều lần muốn bật cười thành tiếng.

“Phải cố gắng thôi, cả ngàn người mà chỉ có một cây cầu, không cạnh tranh không được.”

Phương Cảnh Nghiêu, nói: “Cậu út, cháu không muốn học nữa, ngày nào cũng làm bài cháu sắp khùng luôn rồi, không hiểu nổi… Mà trong sách đã nói là đi một ngày đàng học một sàng khôn rồi mà, cháu muốn đi xa, lưu lạc giang hồ!”

Lục Minh lười biếng nói: “Cháu cứ thử đi cho cậu xem nào!”

Phương Cảnh Nghiêu: “...”

Lục Minh hiểu cậu ấy còn hơn bản thân mình, cười nhạo: “Trên người có mười mấy đồng, còn không đủ một bữa sáng, cháu định đi đâu hả?”

Cậu nhóc hoàn toàn nản chí, nằm dài ra bàn rầu rĩ, đề thi chất đống trên bàn, xem ra là làm nhiều lắm rồi. Cậu ấy rầm rì quay trở lại chủ đề ban đầu: “Cậu út, khi nào cậu mới về, cháu nhớ cậu lắm rồi.”

Lục Minh cũng hơi đau lòng, dỗ dành: “Nhanh thôi nhanh thôi, hơn một tháng nữa nhé.”

Đang nói chuyện, Lục Bối Bối chạy tới, cô bé rất thích cậu út, vội vàng chạy tới ôm lấy cánh tay Lục Minh cùng nhìn vào điện thoại. Cô bé biết anh họ Phương Cảnh Nghiêu này nhưng so với anh họ bướng bỉnh thì cậu út dịu dàng biết chăm sóc mới là người cô bé yêu nhất. Cô gái nhỏ và ba ruột rất quan tâm đến vấn đề cấp bậc trong dòng họ, anh họ và cô bé cùng thế hệ, nhưng cậu út lại là người lớn!

Cô bé chưa thấy người lớn nhà ai xinh đẹp như cậu út của mình cả!

Lục Bối Bối cực kỳ tự hào, chỉ muốn dẫn cậu út nhà mình đi khắp thế giới để khoe khoang… Nhưng thế giới trong mắt cô bé rất nhỏ, chỉ có nhà của ông bà nội và trường học mà thôi.

Lục Minh nhéo chóp mũi cô bé, đặt điện thoại lên bàn rồi cùng Lục Bối Bối nói chuyện video với cháu ngoại trai.

Lục Bối Bối chỉ ngồi yên được một lúc, thấy Lục Minh luôn mồm nói chuyện với Phương Cảnh Nghiêu, cô bé bắt đầu muốn thu hút sự chú ý của cậu, thế là cô bé vừa bò lên đùi Lục Minh vừa đưa búp bê Barbie của mình cho cậu. Sau khi ngồi lên đùi thành công, Lục Bối Bối nằm dài trong lòng cậu, ngẩng đầu gọi “Cậu út", chỉ hận không thể viết “Cậu mau nhìn cháu này" lên mặt mình.

Phương Cảnh Nghiêu cố ý nhe răng làm mặt quỷ: “Cậu út, cậu cũng nhìn cháu đi!”

Lục Minh đứng giữa hai nhóc con dở hơi, vừa dỗ dành Lục Bối Bối vừa nói: “Nhìn cháu làm gì, bây giờ cháu đã thất sủng rồi, Bối Bối đẹp hơn cháu nhiều.”

Phương Cảnh Nghiêu không phục: “Tại cậu ghen tỵ thôi, nói đi nói lại, lúc cháu còn nhỏ cháu đẹp hơn nó nhiều.”

Lục Minh: “Cháu nói nhiều quá, còn so đo với con nít nữa chứ!”

Phương Cảnh Nghiêu cắt bút ngẩng đầu lên, nửa hâm mộ nửa phấn khích nói: “Cậu út, mẹ cháu nói cậu được tuyển thẳng lên cao học không phải thi, bây giờ có thể tự do bay nhảy, cháu cũng muốn vậy. Mẹ cháu nói nếu cháu lọt vào top mười trong kỳ thi sau khai giảng sẽ cho cháu đi chơi hai ngày. Cậu út, cháu tính rồi, lúc cháu thi xong cũng là lúc cậu quay về, cậu nhớ để dành hai ngày cho cháu đấy, chắc chắn cháu có thể vào top mười…”

Lục Minh mỉm cười liếc nhìn cậu ấy, nói: “Được, Tiểu Bảo phải cố gắng lên. Đã hơn một năm rồi, phải nghiêm túc, nhà họ Lục chúng ta chưa có ai thi được điểm thấp như vậy đâu, có nghe không?”

Lục Bối Bối ngã vào lòng Lục Minh, bắt chước cậu nói: “Tiểu Bảo phải cố gắng lên!”

Phương Cảnh Nghiêu giơ tay búng vào màn hình tạo thành tiếng động giòn tan: “Này, Lục Bối Bối em nói gì vậy hả, không biết lớn nhỏ, dám nói chuyện với anh trai như vậy sao… Không phải, em mau thả cậu của anh ra!”

Lục Bối Bối cười khanh khách, vừa ôm Lục Minh vừa làm mặt quỷ: “Bây giờ là cậu của em rồi! Chỉ của một mình em thôi!”

Phương Cảnh Nghiêu cãi nhau om sòm với một cô nhóc tiểu học, Lục Bối Bối không giỏi tiếng Trung nên nhanh chóng chuyển sang tiếng Anh, ba la ba lô một tràng đài, nghe là biết đang phấn khích cỡ nào. Phương Cảnh Nghiêu không phục, cũng bắt đầu dùng tiếng Anh để cãi lộn, trong lúc đó còn bị Lục Bối Bối sửa ngữ pháp hai lần, cậu ấy bực mình híp mắt nói: “Lục Bối Bối em chờ đó, chờ anh cày xong quyển từ điển tiếng Anh này là em xong đời, anh nói rồi đấy!”

Lục Bối Bối đắc ý làm mặt quỷ với cậu ấy, sau đó chêm thêm một câu tiếng Pháp. Phương Cảnh Nghiêu còn chưa hiểu gì, Lục Minh ngồi bên cạnh gõ nhẹ lên đầu cô bé, nói cô bé tự chơi với ngón tay đi.

Dù Phương Cảnh Nghiêu nghe không hiểu nhưng cũng biết chẳng phải lời hay ho gì, nếu đã không uy hϊếp được thì dụ dỗ vậy: “Em nghe lời đi, khi nào em về, anh họ sẽ dẫn em đến công viên giải trí nhé?”

Lục Bối Bối lấy ra hai đồng xu từ trong túi, vui vẻ vô cùng: “Được, cùng nhau đi, Bối Bối có nhiều tiền tiêu vặt lắm, em trả tiền cho!”

Sau một hồi đấu võ mồm, thời gian dùng điện thoại của Phương Cảnh Nghiêu đã kết thúc, cậu ấy đau lòng trả điện thoại cho mẹ, oán hận: “Con mới dạy tiếng Trung cho Bối Bối, còn chưa kịp nói gì với cậu út cả…”

Mẹ Phương mắng: “Thì sao hả? Tự làm tự chịu, mau làm bài tập đi, mẹ nói rồi đấy, lần này mà thi không tốt nữa thì bà ngoại cũng không cứu được con đâu!” Cô ấy tịch thu điện thoại, cầm ra phòng khách rồi nói vài câu với Lục Minh: “Thế nào rồi, các em vẫn ổn chứ?”

Lục Minh thả cô nhóc xuống, đứng dậy đi ra hành lang nói chuyện với chị cả: “Vẫn ổn ạ.”

Mẹ Phương trầm ngâm một lúc, nói tiếp: “Giáo sư Tôn gọi điện thoại tới hỏi em, hình như là về chuyện thi đấu lần trước, ông ấy hỏi em có muốn trưng bày những tác phẩm được trả về ở triển lãm trong nước không, ông ấy nói nếu để không thì tiếc lắm, muốn đề cử xem thế nào…”

Lục Minh không để ý chút nào: “Không cần đâu chị, em vốn muốn đem chúng đi thi đấu nhưng không được thì để trong nhà tự ngắm cũng được, em không muốn lấy ra nữa.”

Mẹ Phương thở dài, nói: “Không biết cái tính này của em học từ ai nữa, sao lại cố chấp như vậy chứ?”

Lục Minh cười nói: “Còn giống ai nữa, ba em chứ ai!”

Mẹ Phương cũng cười, nói: “Giáo sư Tôn vẫn đánh giá cao em lắm, lúc gọi điện thoại tới còn tỏ ra áy náy. Người thầy này của em không tồi đâu, à đúng rồi, có mấy người bạn học của em cũng gọi tới, hỏi mấy lần, hình như là muốn rủ em tụ tập vào kỳ nghỉ đông đấy.”

Lục Minh suy nghĩ một lúc mới nhớ ra chuyện này: “À, đúng là có chuyện này, lúc trước lớp em hẹn nhau vào núi trượt tuyết. Em chỉ lo bên chị hai, quên thông báo với họ, để lát nữa em sẽ nói.” Cậu cười. “Nhóm người đó cũng chẳng phải người tốt, chị đừng để ý tới họ, họ tìm em chắc cũng chỉ để khoe khoang mấy tấm chụp lúc ăn lẩu thôi.”

Mẹ Phương: “Không đến mức đó chứ, bạn học của em tìm em rất nhiều lần, còn gửi quà qua bưu điện, đều bằng tiếng Anh. Mẹ mình nhận nên cũng không biết đó là gì.”

Lục Minh nói: “Chắc là đàn anh đã ra nước ngoài thi đấu của em gửi đấy, trước đó em nhờ anh ấy mua thuốc màu cho em. Lúc giáo sư Tôn dẫn đội đi thi đấu ở Hà Lan, nghe bọn họ khoác lác thuốc màu tốt lắm, em nghe mà ngứa tay nên đã nhờ họ mua hai hộp. Em dùng một hộp, hộp kia thì cho Cảnh Nghiêu, lên mười hai là nó phải đi học vẽ rồi, không có đồ không được…”

Mẹ Phương thở phào, cười nói: “Chị còn lo em sẽ mãi luẩn quẩn trong chuyện không được chọn vào đội.”

Lục Minh rủ mắt che giấu cảm xúc trong đó: “Suy nghĩ một tháng trời, cũng thông rồi.”

Mẹ Phương là chị cả trong nhà, lớn hơn Lục Minh hai mươi tuổi, thương cậu như con đẻ của mình vậy. Từ nhỏ Lục Minh đã tài giỏi, đạt được nhiều giải thưởng lớn, thành danh từ thời niên thiếu, chuyện mà cô ấy lo nhất là cậu sẽ gặp phải chuyện gì đó rồi gục ngã. Trước đó, cậu rớt đội tuyển vẽ nên đã buồn bã trong suốt thời gian dài, tuy vẫn cười nói trước mặt cô ấy nhưng có thể nhận ra là cậu cực kỳ để ý vì đả kích này. Cô ấy là chị cả, không lo không được.

“Lục Minh, chị nhìn em lớn lên, chị biết không chỉ là chuyện vẽ tranh, vẫn còn chuyện khác mà em chưa muốn nói, vậy thì không nói.” Mẹ Phương vẫn dịu dàng khuyên nhủ như khi cậu còn bé. “Nhưng bây giờ em đã nói đến chuyện thi đấu tức là đã không còn nghĩ về nó nữa, chị cũng yên tâm. Em còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội.”

“Em biết rồi chị.”

Trước khi cúp máy, mẹ Phương tiếp tục dặn dò cậu phải cẩn thận sức khoẻ, ba mẹ thương cậu lắm.

Lục Minh cười thành tiếng.

Sau khi cúp máy, cậu đứng ngoài hành lang một lúc mới mở ứng dụng liên lạc đã lâu không dùng đến. Vừa mới mở, tin nhắn nhảy ra một tràng, đa số hỏi cậu đang trốn ở đâu. Cậu vuốt cằm suy nghĩ, hình như từ khi qua Canada cậu đã không liên lạc với mọi người, bốc hơi khỏi nhân gian một tháng trời.

Cậu trả lời tin nhắn của mấy người quen, thấy tin nhắn của giáo sư Tôn, cậu nhìn vào ảnh đại diện của ông ấy hồi lâu, cuối cùng vẫn không bấm vào đọc.

Lục Minh cất điện thoại vào túi, cầm túi tài liệu đi vào phòng, nửa nằm trên giường đọc tài liệu trong tay. Lần này đọc dễ vào hơn lần trước, nhanh chóng đắm chìm vào những con chữ.

Ông chủ Hàn trả nhiều tiền, chắc là bây giờ anh vẫn đang tăng ca. Lục Minh nhìn đồng hồ lắc lắc đầu, làm nhiều ăn ít, đúng là chuyên nghiệp thật.

Vì ông chủ chuyên nghiệp, cậu cũng phải cố gắng mới được.