Học Viện Linh Thẻ

Chương 5: Thần sao hiện thế (2)

Ninh Chúc nhìn Ninh Tuyền Nhân, giọng nói có phần căng thẳng: “Cha, chúng ta đi tàu điện ngầm được không?”

Ninh Tuyền Nhân ngạc nhiên: “Tàu điện ngầm?”

Ninh Chúc vội vàng nói: “Đúng, đúng! Lúc còn nhỏ, cha thường đưa con đi tàu điện ngầm. Khi đó chúng ta chưa chuyển nhà, mỗi lần đi vào trung tâm thành phố đều phải đi tàu điện ngầm rất lâu. Con, con đã lâu không được ngồi…”

Cô thiếu tự tin, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Ninh Tuyền Nhân nổi tiếng là rất yêu chiều con gái, chỉ cần là yêu cầu của con gái, trong điều kiện không trái nguyên tắc lớn, từ trước đến nay ông luôn cố hết sức để làm.

Nhưng lúc này Ninh Chúc rất kỳ lạ.

Ninh Tuyền Nhân nghe thấy sự lo lắng của con qua quá điện thoại, ông không hỏi nhiều mà cứ đứng đợi ở sân bay khoảng một tiếng đồng hồ.

Khi hai cha con gặp nhau, ông lại hỏi: “Tiểu Chúc, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Ninh Chúc: “...”

Ninh Tuyền Nhân kiên nhẫn nói: “Một tiếng sau, cha có một cuộc họp, hơn mười người đang chờ đợi. Nếu chúng ta đi tàu điện ngầm thì sẽ không đến kịp…”

Ninh Chúc lại nói: “Sẽ kịp mà! Tàu điện ngầm không bị tắt đường đâu ạ!”

“Tàu điện ngầm không có tốc hành, phải hai lần đổi chuyến, nhanh nhất cũng mất một tiếng rưỡi.” Ninh Tuyền Nhân bổ sung: “Cha buôn bán nhiều lắm rồi, rất thuộc các tuyến tàu điện ngầm.”

Ninh Chúc bị kẹt, cô thực sự không biết làm thế nào để ngăn cha đi xe.

Ninh Tuyền Nhân vẫn thuận theo con gái: “Nếu con muốn đi tàu điện ngầm, chúng ta có thể đi vào ngày mai được không?”

Ninh Chúc: “...”

Ninh Tuyền Nhân lại nói: “Là cha không tốt, dạo này quá bận rộn, không có thời gian ở nhà. Hay thế này đi, cuối tuần chúng ta đi Phuket chơi…”

Ninh Chúc lắc đầu, bướng bỉnh: “Con muốn đi tàu điện ngầm.”

Ninh Tuyền Nhân: “...”

Ninh Chúc kéo vali hành lý của ông, bước nhanh về phía lối vào tàu điện ngầm.

Ninh Tuyền Nhân lớn tiếng gọi: “Ninh Chúc!”

Đằng sau lưng Ninh Chúc cứng lại.

Cha cô rất hiếm khi tức giận, nhất là với cô, gần như là không bao giờ nghiêm mặt.

Nhưng lúc này, Ninh Tuyền Nhân thực sự đang tức giận.

Là thật sự rất tức giận.

Trong đầu Ninh Chúc hiện lên hình ảnh nhìn thấy trong phòng bệnh, chóp mũi cay cay, hốc mắt đỏ lên: “Cha, cha chỉ cần ngồi tàu điện ngầm với con một lần này thôi, chỉ một lần thôi, có được không?”

Cô kiềm chế nỗi sợ hãi đang lan rộng trong lòng, giọng nói run rẩy: “Chỉ lần này thôi, con hứa sau này sẽ nghe lời cha, con sẽ học trường quốc tế, con sẽ học ngoại ngữ thật tốt, con cũng sẽ thi vào đại học nước ngoài…”

Ninh Tuyền Nhân đứng yên không nhúc nhích, ông nói: “Tiểu Chúc, cha biết con không có cái tình cố tình gây sự, con làm vậy chắc chắn có lý do của mình. Nhưng cha cũng có công việc của mình. Cha quay về gấp cũng để tham gia cuộc họp này. Nếu đi tàu điện ngầm, không chỉ ảnh hưởng đến thời gian của riêng cha, mà còn có thời gian của nhiều người khác, điều này không hợp lý.”

Ninh Chúc không có cách nào để giải thích.

Chính cô cũng cảm thấy điều này thật phi lý.

Thực sự có [Dự đoán tương lai] sao? Thật sự không phải tưởng tượng của cô sao?

Nhưng…

Ninh Chúc nghĩ đến hình ảnh cha mình lạnh ngắt nằm trong bệnh viện, nhịn không được mà run rẩy.

“Phục rồi, tàu điện ngầm ngừng hoạt động.” Một cặp đôi trẻ tuổi đi qua bên cạnh bọn họ, đang phàn nàn: “Sao không làm từ sớm đi chứ, đến giờ cao điểm mới nghĩ đến việc bảo trì!”

“Đừng kêu ca nữa, mau đi mua vé xe bus đi, đi muộn có khi không còn chỗ ngồi.”

“Thật kỳ quái mà, cả ba tuyến tàu điện ngầm đều ngừng hoạt động!”

Ninh Chúc nghe rõ từng câu từng chữ, cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới chân chạy thẳng lên đầu.

Ninh Tuyền Nhân lại thở phào nhẹ nhõm, nói: “Được rồi, tàu điện ngầm ngừng hoạt động, chúng ta đi ra bãi đậu xe…” Ông còn chưa nói xong đã nhận thấy sắc mặt của Ninh Chúc trắng bất thường.

“Tiểu Chúc? Rốt cuộc con bị sao vậy?”

“Không được, không được.” Ninh Chúc gần như đã phải nghiến răng, nghiến lợi nói ra bốn chữ này.

Một làn sương trắng không ai thấy bay ra từ túi quần jean của cô.

Bạch Đế lơ lửng trong không khí, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.

[Dự đoán tương lai] chỉ là dự đoán.

Nếu có thể dễ dàng thay đổi, thì cái gọi là [tương lai], [dự đoán] chẳng qua chỉ là nghịch lý.

Ninh Tuyền Nhân sẽ chết do gặp tai nạn giao thông.

Đây là một sự thật đã được định sẵn.