Ninh Chúc đột nhiên đưa tay ra, lấy tấm thẻ trắng tinh từ trong túi.
Ninh Tuyền Nhân nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”
Ninh Chúc không trả lời cha, mà chỉ chăm chú nhìn vào tấm thẻ trắng tinh đó, nhìn chằm chằm vào nó.
Nhất định phải có cách.
Nếu tấm thẻ này đã cho cô thấy tương lai như vậy thì chắc chắn có cách để giúp cha cô tránh khỏi tai nạn!
Cô đã [Dự đoán tương lai] như thế nào?
Ninh Chúc chỉ nhớ có một cảm giác lạnh lẽo, sau đó là cảm giác chóng mặt.
Không đúng...
Cô bỗng nhiên nhớ ra câu nói đó - “Ngôi sao dẫn lối phía trước, phá tan sương mù để thấy sự thật.”
Ninh Chúc nắm chặt tấm thẻ, thì thầm: “Ngôi sao dẫn lối phía trước, phá tan sương mù để thấy sự thật. Ngôi sao dẫn lối phía trước, phá tan sương mù để thấy sự thật. Ngôi sao dẫn lối phía trước, phá tan sương mù để thấy sự thật.”
Cô lặp lại nhiều lần nhưng đều không cảm thấy cái gì.
Ninh Tuyền Nhân sốt ruột nói: “Tiểu Chúc, rốt cuộc thì con bị làm sao vậy? Con đừng làm cha sợ…”
Ninh Chúc không nghe thấy ông nói gì, chỉ tập trung vào tấm thẻ.
Nhất định phải có cách.
Nhất định phải có.
Nhất định!
Ninh Chúc đột nhiên cảm thấy kiệt sức, cô lại nghe thấy giọng du dương vang lên từ phía xa kia: “Sợi dây nhân quả, đứt rồi nối lại.”
Giọng nói này vô cùng rõ ràng, như thể những từ này đều xuất hiện trong tâm trí cô.
Ninh Chúc ngay lập tức niệm thầm trong lòng: “Sợi dây nhân quả, đứt rồi nối lại.”
Lần này cô cảm nhận được, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể, chỉ là lần này không có cảm giác chóng mặt, mà là mệt mỏi. Cô như là vừa chạy marathon một lúc lâu mà không được luyện tập, mệt đến mức gần như không thở nổi.
Bạch Trạch nhẹ nhàng thở dài: “...Quả nhiên là đã kích hoạt được [Thay đổi nhân quả].”
Tương lai không thể dễ dàng thay đổi.
Trừ khi xây dựng lại nhân quả.
Ninh Chúc nhìn thấy sợi dây đen kỳ lạ kia, một đầu nối với trái tim của cha cô, đầu kia ở xa xa phía bãi đỗ xe...
Tìm ra “nhân”, cắt đứt “dây”, mới có thể thay đổi “quả”.
Ninh Chúc biết mình phải làm gì.
Cô kéo Ninh Tuyền Nhân, nói: “Cha, chúng ta đi ra bãi đỗ xe thôi.”
…
Học viện linh thẻ.
Trong khuôn viên vắng vẻ của học viên trong kỳ nghỉ hè, tiếng chuông lớn vang vọng khắp khuôn viên.
Nhóm giáo sư vẫn ở lại học viện đều đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt đầy khϊếp sợ.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng đỏ rực bắn lên cao, như tên lửa bay vào màn sao.
Màn sao vốn đang là ban ngày, đột nhiên trở nên u ám, các chòm sao ẩn hiện bỗng nhiên sáng lên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiến người ta choáng ngợp.
“Thần sao hiện thế rồi!”
“Ai… là ai…”
Không chỉ có học viện linh thẻ, mà ngay cả học viện bí thẻ ở châu Âu và học viện huyễn thẻ ở châu Mỹ cũng bị chấn động!
Chỉ thấy màn sao sáng đến loá mắt.
Mười hai chòm sao tỏa sáng rực rỡ.
Thẻ sao thần bặt vô âm tín cả trăm năm đã nhận chủ một lần nữa, sự khủng khϊếp của nó thậm chí còn hơn cả trăm năm trước!
“Là ai… rốt cuộc là ai?”
Sau khi các gia tộc lớn hoàn hồn, lập tức điên cuồng kiểm tra các bắt đầu điên cuồng kiểm tra con cháu trong nhà mình.