Gả Cho Thú Nhân Sau Khi Đánh Bại Bầy Đàn

Chương 29: Bạn đời nổi giận

Sự thân mật và nóng bỏng đột ngột khiến lông tơ trên cánh tay Kha Liễm dựng đứng, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: "Áo Cách anh làm gì vậy? Buông tay ra!"

Thú nhân cao lớn không những không buông tay, tay ôm eo đối phương còn siết chặt hơn, ôm giống cái của mình ngủ là chuyện bình thường nhất!

Nhưng đối phương dường như không nghĩ vậy, giống cái trong lòng bất an giãy giụa!

Kha Liễm muốn bẻ gãy cánh tay đang ôm hông mình, nhưng thú nhân kia có sức như trâu, cậu mệt đến thở hồng hộc, không những không thể bẻ gãy, đối phương còn được đằng chân lân đằng đầu ôm cậu chặt hơn vào lòng.

Kha Liễm vừa thở hổn hển vừa bực bội đánh khuỷu tay về phía sau, đánh vào ngực cứng rắn của Áo Cách, không những không gây thương tích gì, cái thân thể chết tiệt đó còn làm đau tay cậu.

Dù có bực bội đến đâu cậu cũng không thể dùng sức, trước sức mạnh tuyệt đối cậu hoàn toàn không thể phản kháng, Kha Liễm đành nhắm mắt giả chết.

Thấy giống cái trong lòng không còn giãy giụa, Áo Cách mới nới lỏng sức, cái đuôi báo trắng vuông vức chậm rãi leo lên cẳng chân gầy yếu của Kha Liễm như một con rắn, quấn chặt từng vòng từng vòng! Như thể chiếm hữu vật sở hữu của mình vậy!

Cảm nhận được xúc cảm ấm áp lông xù trên chân trần, Kha Liễm cứng đờ cả người, nhưng biết không thể phản kháng nên đành làm bộ không biết để mặc hắn...!

Một tia nắng rực rỡ xé toạc chân trời, ánh sáng vàng kim chiếu vào từ cửa hang.

Kha Liễm cũng không biết đêm qua mình ngủ thϊếp đi lúc nào, có lẽ vì quá mệt mỏi sau khi vật lộn, nên ngủ rất say.

Thân hình cao lớn của Áo Cách vẫn dán sát lưng cậu, Kha Liễm khó chịu cựa quậy, cái đuôi thú trên chân trần bỗng siết chặt.

"Buông ra!" Kha Liễm cuối cùng không nhịn được, mặt đen ngồi dậy đá một cái vào thú nhân bên cạnh.

Áo Cách cuối cùng cũng buông lỏng cậu ra, sợ vết thương trên đùi Kha Liễm lại nứt toác, hắn lập tức định đưa tay bắt lấy chân đối phương, định chữa trị như hôm qua!

Nhìn ra ý đồ của hắn, Kha Liễm hung hăng đập vào móng vuốt đang vươn tới. Thấy biểu cảm không tốt của cậu, Áo Cách ngượng ngùng liền rút tay về.

Hắn chỉ chỉ vết thương dữ tợn kia, cố gắng giải thích: "Chỗ này, liếʍ liếʍ là sẽ khỏi!"

Hắn không hiểu sao sáng sớm giống cái này lại nổi giận, nhưng giống cái luôn có đủ loại cảm xúc nhỏ nhặt, là một thú nhân ưu tú thì phải chiều theo khi bạn đời nổi giận.