Em Trai Của Nam Chính Không Bình Thường

Chương 6: Họa Đẩu

Vào lúc này, ở thành Hàn Sương cách xa nghìn dặm, gió mát trăng thanh, sao trời rực rỡ.

Mộc Hề Chi một mình ngồi trong viện nhỏ, nàng không thể thuyết phục được Chúc Huyền Tri cùng ra ngoài với mình, cũng chẳng thể tự mình bỏ lại người đang bệnh tật như hắn, đành phải ra ngoài phòng đi dạo loanh quanh một chút rồi ngồi xuống.

Cây non trên chiếc vòng gỗ cũng không có gì thay đổi trong đêm. Người của Mộc gia Cầm Xuyên có thể dùng vòng gỗ để cảm nhận trong một khoảng cách nhất định xem có đồng môn ở gần hay không. Chỉ có người sống mới cảm nhận được, người chết thì không.

Nàng khẽ chạm vào cây non nhỏ.

Hai đệ tử mất tích ở thành Hàn Sương và sư huynh sư tỷ đi cùng nàng vẫn còn sống, bởi vì cây non nhỏ bé này đã nói cho Mộc Hề Chi biết, ngoài nàng ra, hiện tại ở thành Hàn Sương còn có năm đệ tử của Mộc gia Cầm Xuyên.

Đại ca, sư huynh, sư tỷ, cùng hai đệ tử khác, vừa vặn là năm người.

Mộc Hề Chi hiện đang ở trong thế giới ý niệm của Mặc tướng quân, nhưng thực chất vẫn còn ở thành Hàn Sương, tương đương với việc họ đang ở cùng một nơi nhưng khác thời không, đây là điểm mấu chốt để cảm nhận được.

Nếu bọn họ đều không sao, Mộc Hề Chi chỉ cần làm những việc mà một thông linh sư nên làm.

Nàng nhắm mắt cảm nhận sự tĩnh lặng của đêm, nhưng ngay sau đó liền mở bừng mắt, có yêu khí! Mộc Hề Chi đứng dậy, nàng liếc nhìn xung quanh.

Yêu khí dày đặc và bá đạo, không phải tiểu yêu tầm thường, chắc chắn là đại yêu.

Yêu khí này đột nhiên xuất hiện không có dấu hiệu báo trước. Điều này khiến nàng không thể phân biệt được nó vốn đã ở phủ tướng quân hay vừa mới đến.

Trước tiên cứ theo dõi đã.

Nàng nhanh nhẹn đặt một đạo cấm chế lên phòng, sau khi đảm bảo sự an toàn của Chúc Huyền Tri, nàng liền lén lút lần theo yêu khí mà đuổi theo. Chúc Huyền Tri sức khỏe không tốt, nếu gọi hắn theo sợ rằng hành động tiếp theo sẽ bất tiện.

Mộc Hề Chi tiến vào thế giới ý niệm chính là để tìm hiểu tại sao thành Hàn Sương lại trải qua trận hỏa hoạn có thể thiêu chết toàn bộ dân chúng trong thành. Điều tra rõ ràng năm xưa có yêu quái gì ở đây là rất quan trọng.

Mong trời cao phù hộ nàng bình an vô sự.

Lần theo yêu khí đến con hẻm hoang vắng trong thành Hàn Sương, Mộc Hề Chi thuận thế nấp vào một góc. Nếu không cần thiết, nàng sẽ không giao tranh với đại yêu.

Sương đêm mịt mù, Mộc Hề Chi thò đầu ra nhìn lén đại yêu đứng trên mái nhà. Khi thấy rõ bộ dạng của nó, nàng không khỏi hít một hơi lạnh, mở to mắt, lòng không khỏi dấy lên ý định rút lui.

Mộc Hề Chi rụt đầu lại.

Toàn thân đen như than, hình dáng to lớn như một con chó khổng lồ, nếu không phải yêu thú Họa Đẩu thì là ai?

Trời ạ, nàng đυ.ng phải yêu thú Họa Đẩu, hoàn toàn không thể đánh thắng được. Mộc Hề Chi căng thẳng nuốt nước bọt, vội vàng nín thở ngưng thần.

Sau khi xác nhận đại yêu ở thành Hàn Sương là gì, nàng đã nảy sinh ý định rút lui, nhưng ánh mắt chợt dừng lại khi thấy một người. Người đó là phu nhân của Mặc tướng quân, Mặc phu nhân đang cầm một chiếc đèn.

Mặc phu nhân hiển nhiên không phải tình cờ đi qua đây vào nửa đêm, mà là đến gặp Họa Đẩu.

Mộc Hề Chi muốn rời đi cũng không thể.

Hiện tại nàng đang rơi vào một ngõ cụt chật hẹp, phía trước lối ra có yêu thú Họa Đẩu, phía sau là Mặc phu nhân. Họ đứng một trước một sau, khiến Mộc Hề Chi bị kẹt chính giữa.

Họ tạm thời chưa phát hiện ra nàng. Mặc phu nhân dừng bước, không tiến về phía trước nữa, nàng ấy ngẩng đầu nhìn Họa Đẩu, tay cầm đèn l*иg siết chặt, không nói một lời.

Họa Đẩu lên tiếng.

Là giọng nói êm tai của một nam tử: “Ngươi vì sao còn chưa rời khỏi thành Hàn Sương?”

Mặc phu nhân kiên quyết đáp: “Ta muốn bảo vệ phu quân của ta, gia đình của ta, và tất cả dân chúng ở thành Hàn Sương. Ta sẽ không rời khỏi nơi này, càng không để ngài làm hại họ.”

Họa Đẩu cười lạnh: “Ngươi muốn bảo vệ phu quân ngươi thì cứ mang hắn đi, nhưng dân chúng thành Hàn Sương thì có liên quan gì đến ngươi? Ngươi bảo vệ họ để làm gì?”

Nàng nhẹ nhàng đáp: “Họ là tín đồ của phu quân ta, ta cũng sẽ bảo vệ họ.”

“Cố chấp ngu muội.” Họa Đẩu biểu cảm càng lúc càng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn nàng ấy có chút phức tạp, “Nếu không phải vì chúng ta từng quen biết, ngươi đã không sống được đến hôm nay, cũng không có thời gian để cân nhắc.”

Mặc phu nhân gật đầu: “Ta biết, nhưng ta vẫn giữ nguyên lời nói đó, ta sẽ dùng hết sức mình bảo vệ phu quân ta và tín đồ của phu quân ta.”

Họa Đẩu tức giận đến mức mày nhíu chặt.

Hắn ta nhẹ nhàng bóp nát một mảnh ngói trên mái nhà: “Ngươi sẽ hối hận, con người là giống loài không đáng tin nhất trên đời, họ có thể tôn ngươi làm thần thánh trong một khắc, nhưng ngay sau đó cũng có thể dẫm đạp ngươi xuống bùn lầy.”

Mặc phu nhân không động lòng.

Họa Đẩu như đánh một cú vào bông, lời nói mang đầy gai nhọn: “Ngươi đừng quên, dù ngươi sống bao nhiêu năm ở nhân gian, cuối cùng ngươi cũng giống ta, là yêu, là kẻ không được loài người chấp nhận.”

Nàng ấy thản nhiên nói: “Ý ta đã quyết, Họa Đẩu đại nhân không cần khuyên nhủ nữa.”

“Dù chết cũng không tiếc?”

Mặc phu nhân trả lời không chút do dự: “Dù chết cũng không tiếc.” Dừng lại một chút, trong mắt nàng ấy có chút mềm yếu vì bị lay động, “Thật ra con người cũng không tệ, ta muốn làm người.”

“Ngươi đừng mơ tưởng!” Họa Đẩu ghê tởm vẻ mặt hiện tại của nàng ấy, muốn giơ móng vuốt ra gϊếŧ nàng ấy ngay, nhưng lại không nỡ ra tay, “Ngươi là một yêu quái lại dám vọng tưởng trở thành con người, thật nực cười, đúng là làm mất mặt yêu tộc.”

Mặc phu nhân im lặng không nói.

Mộc Hề Chi trốn trong ngõ cụt, khi thấy Mặc phu nhân đến gặp Họa Đẩu, nàng đã có thể đoán được bảy tám phần. Yêu ma quả thực có thể ẩn giấu yêu khí của mình, nhưng phải là yêu quái từ tứ giai trở lên.

Họa Đẩu, yêu thú ác độc nổi tiếng lục giai. Còn Mặc phu nhân là yêu quái cấp độ nào thì chưa rõ, nhưng không cần nói cũng biết đều là yêu thú từ tứ giai trở lên.

Cảnh giới tu luyện của con người và yêu ma có chút khác biệt, yêu ma đồng cấp sẽ mạnh hơn con người.

Đây có lẽ là một trong những lý do quan trọng khiến con người luôn bài xích và không thích yêu ma, bởi chúng sinh ra đã có yêu khí, tu luyện lại dễ dàng hơn con người.

Mộc Hề Chi không dám hành động khinh suất.

Ngoài ngõ cụt, Mặc phu nhân bỗng quỳ xuống, đầu gối đập mạnh vào nền đá lạnh lẽo cứng rắn, phát ra một tiếng động vang lên. Họa Đẩu nhíu mày.

Nàng ấy phủ phục trên mặt đất, hạ mình khiêm tốn, vì phu quân của mình, vì tất cả dân chúng thành Hàn Sương, thành tâm cầu xin: “Mong rằng Họa Đẩu đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho dân chúng thành Hàn Sương.”

“Hừ.”

Họa Đẩu cười giận dữ: “Hy vọng lần sau gặp lại, ngươi sẽ không thay đổi ý định.”

Hắn ta rời đi.

Mặc phu nhân chậm rãi đứng lên, nhặt chiếc đèn l*иg rơi trên mặt đất, nhìn về phía Họa Đẩu biến mất, thất thần suy nghĩ rằng nàng ấy sẽ không thay đổi quyết định của mình.

Giờ đã không còn sớm nữa, Mặc phu nhân quay người trở về phủ tướng quân, từ đầu đến cuối không phát hiện ra Mộc Hề Chi đang ẩn nấp trong con hẻm cụt. Mộc Hề Chi ôm chặt viên ẩn tức châu mà đại ca đã tặng nàng, tim đập như trống trận.

Một khắc sau, chắc chắn rằng mọi người đã đi xa, Mộc Hề Chi mới bước ra khỏi con hẻm cụt.

Nàng vẫn còn một điều chưa rõ.

Tại sao Họa Đẩu lại muốn gϊếŧ người trong thành Hàn Sương? Không chỉ vài người, không phải mười mấy người, mà là cả một thành, hàng ngàn, hàng vạn dân chúng.

Mộc Hề Chi nghĩ đến việc Chúc Huyền Tri vẫn còn ở trong phủ tướng quân nên không dám ở bên ngoài quá lâu.

Về đến phủ tướng quân, nàng đi thẳng đến viện nhỏ, căn phòng vẫn yên tĩnh như khi nàng rời đi, không có dấu hiệu bị phá hoại. Nàng đẩy cửa vào, nhưng lại thấy trong phòng không có ai, bước chân khựng lại, ngẩng đầu lên.

Không biết từ khi nào Chúc Huyền Tri đã ngồi trên xà nhà, mái tóc dài bạc trắng nhẹ nhàng rũ xuống phía sau lưng, hai tay trái phải lười biếng chống lên thanh gỗ bên cạnh, dưới bộ y phục đỏ là đôi chân thẳng tắp.

Hắn đang cúi đầu nhìn nàng.

“Ngươi đã đi đâu?” Ánh mắt Chúc Huyền Tri dừng lại trên đôi giày của Mộc Hề Chi, phần rìa giày dính đầy rêu xanh. Trong viện nhỏ của phủ tướng quân ánh nắng chiếu sáng đầy đủ, chỉ trồng một thân cây và vài chậu hoa, khó mà có rêu xanh.

Mộc Hề Chi hoàn toàn không định giấu hắn, nàng đóng cửa lại, uống vài chén trà để trấn tĩnh, rồi kể lại toàn bộ chuyện xảy ra tối nay.

Nàng chống cằm, nói: “Ngươi có thể xuống được không, cổ ta mỏi quá rồi.”

Nhìn người khi nói chuyện là phép lịch sự cơ bản, từ nãy đến giờ Mộc Hề Chi luôn ngẩng đầu nhìn Chúc Huyền Tri đang ngồi trên xà nhà, cổ thực sự chịu không nổi. Vô duyên vô cớ leo lên xà nhà làm gì? Chẳng lẽ sợ có người hại hắn?

“Hoạ Đẩu?” Cuối cùng hắn cũng xuống, đứng ở một khoảng cách không gần không xa với nàng.

Nàng gật đầu: “Ta chắc chắn không nhìn lầm, chính là Họa Đẩu có thể phun lửa, cũng có thể ăn lửa. Hắn ta giống như Chúc đạo hữu, đều có thể điều khiển lửa, lửa mạnh có thể khắc lửa yếu… Chúc đạo hữu phải cẩn thận.”

Chúc Huyền Tri thờ ơ nói: “Họa Đẩu là yêu thú cấp sáu, đúng là phải cẩn thận.”

Mộc Hề Chi bỗng nhiên đưa tay ra.

Hai trái dại tròn nằm trong lòng bàn tay nàng, ăn một mình thì không vui: “Đây là trái dại ta hái trên đường về, cho ngươi một quả.”

Hắn không muốn, viện cớ là trông chua lè.

Mộc Hề Chi đặt vào tay hắn: “Trước đây ta cũng thường hái trái dại cho các sư huynh sư tỷ ăn, lâu dần có kinh nghiệm, ta nhìn trái rất chuẩn, đảm bảo ngọt.”

Nói xong, Mộc Hề Chi về giường nghỉ ngơi, ra ngoài lăn lộn một phen đã mệt mỏi lắm rồi.

Còn Chúc Huyền Tri thì im lặng bóp nát trái dại.

*

Sáng hôm sau, lúc gần giờ tị, bọn họ được lão phu nhân mời đến trung đường, trên đường nghe hạ nhân trong viện bàn tán xôn xao về chuyện trong phủ có yêu.

Chỉ sau một đêm, thành Hàn Sương đã rộ lên tin đồn, nói rằng Mặc phu nhân của phủ Tướng quân là yêu quái.

Lão phu nhân thúc giục gấp gáp, Mộc Hề Chi đành phải bước nhanh hơn, Chúc Huyền Tri thì chân dài hơn nàng không ít, một bước của hắn tương đương hai bước của nàng, không cần phải cố ý tăng tốc, cứ đi bình thường là đủ.

Đi qua hành lang dài là đến trung đường, bọn họ đi được một nửa thì gặp Mặc phu nhân. Đêm qua nàng ấy mất ngủ, gần sáng mới chợp mắt được, hôm nay dậy muộn nên vẫn chưa biết tin đồn trong thành.

Mặc phu nhân hành lễ.

“Thϊếp thân tham kiến hai vị tiên nhân.” Mỗi sáng nàng ấy đều đến vấn an lão phu nhân, hôm nay cũng không ngoại lệ, nghe hạ nhân nói lão phu nhân dậy sớm, giờ đang ở trung đường, nàng ấy liền đến trung đường.

Mộc Hề Chi đến giờ vẫn chưa quen với từ “tiên nhân”: “Mặc phu nhân không cần đa lễ, sau này cứ gọi ta là Mộc cô nương, gọi hắn là Chúc công tử là được.”

Mặc phu nhân đổi cách xưng hô, gọi: “Vâng, Mộc cô nương, Chúc công tử.”

Nhũ mẫu theo lão phu nhân nhiều năm nhìn Mặc phu nhân với ánh mắt đầy ẩn ý, bà ta lên tiếng thúc giục: “Lão phu nhân vẫn đang đợi đấy.”

Bọn họ cùng nhau bước vào trung đường.

Lão phu nhân chống gậy ngồi trên vị trí chính giữa trong trung đường, phía dưới bên trái có hai đạo sĩ tuổi tác không nhỏ, họ mặc đạo bào màu xám, tay cầm phất trần, nhìn qua cũng có vài phần tiên phong đạo cốt.

Mặc phu nhân bước lên trước mấy bước: “Thϊếp thân vấn an lão phu nhân.”

Lão phu nhân nhấp một ngụm trà, không lộ vẻ vui buồn: “Ừ, ta còn có chuyện muốn nói với các vị tiên nhân, nếu không có việc gì thì ngươi lui xuống trước đi.”

“Vâng.” Mặc phu nhân đột nhiên có dự cảm chẳng lành, không nhịn được nhìn lão phu nhân một cái.

Sau khi Mặc phu nhân rời đi, lão phu nhân trầm ngâm một lúc, như hạ quyết tâm gì đó, nhìn về phía Mộc Hề Chi đang ngồi gần mình nhất: “Mộc tiên nhân.”

“Lão phu nhân xin cứ nói.”

Lão phu nhân cân nhắc hồi lâu, ám chỉ đến Mặc phu nhân: “Trên người nàng ta có yêu khí không?”

Mộc Hề Chi biết lão phu nhân tại sao lại muốn gặp bọn họ vào sáng sớm, chẳng qua là vì tin đồn trong thành, nàng thành thật đáp: “Trên người nàng ấy không có yêu khí.” Nhưng nàng ấy là yêu, câu này nàng không nói ra.

Chúc Huyền Tri không can thiệp, dường như không có ý kiến với câu nói của Mộc Hề Chi.

Lão phu nhân thở phào một hơi, lại quay sang hỏi các đạo sĩ để xác nhận. Câu trả lời của các đạo sĩ giống như Mộc Hề Chi, nhưng họ lại nói thêm: “Tuy nhiên, đại yêu có thể che giấu khí tức.”

“Vậy phải làm sao đây?” Lão phu nhân cảm xúc lên xuống thất thường, vội vã hỏi.

Hai vị đạo sĩ nhìn nhau, người lớn tuổi hơn an ủi lão phu nhân: “Cũng có cách, chỉ là không biết lão phu nhân có muốn làm không.”