Em Trai Của Nam Chính Không Bình Thường

Chương 5: Làm nũng

Mộc Hề Chi quay về phòng ăn cơm.

Nói thật, nàng không cảm nhận được yêu khí ở phủ tướng quân. Thế nhưng, lão phu nhân lại nói chuyện yêu quái cứ như thật, rốt cuộc là có yêu quái thật hay chỉ là có kẻ đang giả thần giả quỷ?

Cũng không thể loại trừ khả năng này.

Mộc Hề Chi trong lòng khẽ động, gõ nhẹ ngón tay lên bàn phát ra âm thanh không lớn không nhỏ, ý bảo Chúc Huyền Tri nhìn qua: “Ta cảm thấy phủ tướng quân không có yêu khí, còn Chúc đạo hữu thì sao?”

Trong phòng ánh đèn chập chờn, sáng như ban ngày. Chúc Huyền Tri ngồi ngược ánh sáng, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, ừ một tiếng đáp: “Cũng vậy.”

Mộc Hề Chi định yên lặng theo dõi diễn biến.

Dân chúng đa phần nghe thấy yêu ma thì sắc mặt biến đổi, mang trong lòng suy nghĩ “không phải đồng loại của ta, lòng dạ ắt sẽ khác”, lại thêm sự sợ hãi trước sức mạnh trời sinh của yêu ma, chỉ mong tiêu diệt hết chúng để trừ hậu họa.

Mười mấy năm trước, thế gian đã từng có một trận đại chiến giữa yêu ma và con người, do năm đại gia tộc đồng loạt phát động. Họ muốn yêu ma hai tộc phải đến một vùng đất khác để sinh sống, tách biệt với nhân gian, giảm bớt phiền nhiễu.

Nếu thành công, trên thế gian sẽ không còn hai tộc yêu ma, đó là điều mà năm đại gia tộc mong muốn.

Năm đại gia tộc có suy nghĩ này là vì yêu ma dựa vào sức mạnh của mình mà không chút kiêng dè ra tay với dân thường. Dân chúng khổ không thể tả, cầu cứu đến năm đại gia tộc.

Dân thường tất nhiên là không thể chống lại yêu ma, nhưng năm đại gia tộc thì có thể.

Năm đại gia tộc địa vị hiển hách, hành sự lấy đạo nghĩa làm đầu, ban đầu không định đuổi cùng gϊếŧ tận, điều kiện là yêu ma phải rời đi.

Đó là giới hạn của năm đại gia tộc.

Yêu ma làm sao chịu ngoan ngoãn đến nơi khác, chúng thà chết không khuất phục, thậm chí còn đi khắp nơi tàn sát vô tội để thị uy. Năm đại gia tộc thấy lời lẽ tốt đẹp không hiệu quả, họ liền dùng đến biện pháp mạnh, đại chiến ngay lập tức bùng nổ.

Trước khi năm đại gia tộc ra tay, có một số yêu ma đã trốn thoát, chỉ còn một phần khác bị đẩy vào dị vực. Vì thế, năm đại gia tộc và hai tộc yêu ma đã kết thù hận sâu sắc hơn.

Mối thù này cực kỳ khó giải.

Mộc Hề Chi không trải qua trận đại chiến đó, khi ấy nàng mới một tuổi, được Mộc Thiên Triệt để lại tại Cầm Xuyên. Các tu sĩ như họ đi đối phó yêu ma không thể mang theo một đứa bé vừa cai sữa.

Mẫu thân của nàng đã chết trong trận chiến tru sát yêu ma đó, Mộc Thiên Triệt có lẽ đã hối hận vì dẫn thê tử của mình tham gia trận chiến này. Từ ngày ấy, ông không còn bận tâm đến việc của năm đại gia tộc nữa.

Sau trận chiến ấy, năm đại gia tộc càng coi yêu ma là hồng thủy mãnh thú, ra lệnh thấy thì phải gϊếŧ.

Mộc Hề Chi chưa từng tru sát yêu ma, nàng luôn sống ở Cầm Xuyên, được phụ thân Mộc Thiên Triệt và đại ca Mộc Tắc Thanh bảo vệ rất tốt, số lần ra ngoài đếm trên đầu ngón tay, nói chi đến việc gặp yêu ma.

Những năm qua, số yêu ma bị năm đại gia tộc tru sát không đếm xuể, Mộc Hề Chi ở Mộc gia Cầm Xuyên thỉnh thoảng nghe đồng môn nhắc đến việc này.

Do năm đại gia tộc không ngừng tru sát yêu ma, khiến cho hiện tại trên đời hiếm thấy tung tích của yêu ma.

Chuyện ở thành Hàn Sương liệu có liên quan đến yêu ma? Bây giờ người trong thành Hàn Sương đều đã chết, chỉ còn lại oán khí của bách tính không nhắm mắt, không liên quan đến yêu ma. Nhưng trước lúc họ chết thì sao?

Mộc Hề Chi ăn no, một tay chống cằm, đầu ngón tay khẽ chạm vào cây non trên chiếc vòng gỗ.

“Chúc đạo hữu.”

Nàng gọi hắn một tiếng.

Chúc Huyền Tri cũng không ăn nhiều, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, phát hiện toàn thân Mộc Hề Chi tỏa ra hơi thở của mùa xuân, cây trâm gỗ cài tóc trên đầu còn có vài nụ hoa mới nhú.

Trâm gỗ đã biến thành trâm hoa, nhưng lại không giống với loại trâm hoa phổ biến trên thị trường.

Buộc tóc của nàng không còn là dây lụa màu sắc sặc sỡ mà là dây leo nhỏ xíu. Dây leo luồn lách trong mái tóc mềm mại, những chiếc lá xanh tươi quấn quanh đuôi tóc, trông rất mới lạ.

Khuôn mặt của nàng được những cây cối xanh tươi này làm nổi bật, trông rất đáng yêu và tinh nghịch.

Theo như Chúc Huyền Tri quan sát, những cành lá đó sẽ thay đổi theo tâm trạng của Mộc Hề Chi, khi nàng không vui chúng sẽ ủ rũ; khi nàng vui vẻ chúng sẽ phát triển rất tốt, xanh mơn mởn.

Việc người của Mộc gia Cầm Xuyên có thể điều khiển vạn mộc là chuyện ai ai cũng biết, nhưng chỉ có nàng dùng chúng để trang điểm cho mình, dường như còn rất đam mê.

Mới lạ thì mới lạ thật, nhưng hắn cũng không nhìn thêm, chỉ chậm rãi nghe nàng nói tiếp.

Mộc Hề Chi khẽ ngoắc ngón tay gọi Chúc Huyền Tri lại gần, hạ giọng nói: “Phủ tướng quân không có yêu khí, nhưng ta luôn cảm thấy có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta, kỳ lạ là...”

Nàng cố gắng diễn đạt cảm nhận của mình: “Kỳ lạ là ta lại không thể dùng linh lực để định vị được thứ đó, là yêu? Là ma? Hay là người? Không rõ, chúng ta phải cẩn thận.”

Ngọn nến trên bàn tình cờ lung lay một chút, ánh sáng nhảy múa trên gương mặt của họ.

Hắn phản ứng bình thường: “Tạ ơn Mộc đạo hữu đã nhắc nhở.” Dường như đã nghe thấy nhưng cũng dường như không. Tuy là nói lời cảm ơn, nhưng chẳng có mấy phần chân thành.

Nàng nghe ra được, nhưng không để tâm.

Dù sao, những gì cần nói nàng đã nói rồi, người khác không xem trọng cũng không thể ép hắn phải xem trọng.

Mộc Hề Chi ban ngày đã ngủ một mạch, đến tối thì tinh thần dồi dào, ăn no uống đủ, mãn nguyện mà nheo mắt lại như con mèo lười biếng: “Chúc đạo hữu, chúng ta có nên ra ngoài dạo một chút không?”

Không phải cứ ở mãi trong phòng không đi đâu là an toàn, ra ngoài đi dạo cũng không sao, nàng có thể hiểu thêm về thành Hàn Sương.

Chúc Huyền Tri cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, một lần nữa không hề nể nang mà từ chối nàng.

Mộc Hề Chi: “Thật sự không đi sao?”

Chúc Huyền Tri đối diện với ánh mắt của nàng, bên trong đó rõ ràng phản chiếu hình ảnh của hắn. Chúc Huyền Tri không động lòng, cũng không có ý định thay đổi ý kiến, bình tĩnh đáp: “Ta mệt rồi, Mộc đạo hữu cứ tự nhiên.”

“Ngươi ở lại trong phòng một mình ta không yên tâm đâu.” Mộc Hề Chi ngửa mặt lên trời thở dài, ở Cầm Xuyên đã quen làm nũng với người khác, liền thuận miệng nói: “Chúc đạo hữu, ngươi đi đi mà, đi mà.”

Chúc Huyền Tri hơi ngẩn ra.

Nàng thực sự còn nũng nịu khóc lóc om sòm như vậy.

Nhưng lời nàng nói chắc chắn không phải là thật lòng, hai người mới quen biết, làm sao có thể lo lắng cho hắn đến mức ấy, rõ ràng chỉ muốn có người đi cùng thôi.

*

Mộc gia Cầm Xuyên.

Trên đỉnh núi cao, vài người ngẩng đầu ngắm sao trời biến đổi khôn lường. Mộc Thiên Triệt đứng ở phía trước nhất, bên cạnh là các trưởng lão của Mộc gia Cầm Xuyên, bọn họ hẹn nhau đêm nay đến xem tinh tượng.

Sự thay đổi của tinh tượng có thể tiên đoán điềm lành dữ, mỗi gia tộc đều định kỳ phái người ghi chép lại. Mộc Thiên Triệt luôn tự mình đến, không giao phó cho ai khác, vì phu nhân của ông trước đây rất thích ngắm tinh tượng.

Bách Tu trưởng lão hỏi: “Mộc nha đầu đã xuất môn rèn luyện rồi sao?”

Mộc Thiên Triệt ôn tồn đáp phải.

Bách Tu trưởng lão cười: “Ngươi đừng lo lắng quá, Mộc nha đầu là tu sĩ có linh khí nhất của Mộc gia Cầm Xuyên, chắc chắn sẽ bình an trở về.”

Ông ấy vào tuổi sáu mươi mấy mới tu luyện đến tầng thứ chín, dung mạo cũng dừng lại ở giai đoạn ấy, tuy nói không già thêm, nhưng cũng không trẻ hơn được. Tóc, lông mày, râu đều bạc trắng.

Nghe lời của Bách Tu trưởng lão, có người ở đó không nhịn được mà bật cười.

Người cười lớn nhất là Chấp Tinh trưởng lão, người đó ăn mặc diêm dúa như con công, ông ta nói: “Không phải chỉ là có linh khí nhất thôi sao, mà Mộc nha đầu trước đây còn học Khống Mộc Thuật dưới sự chỉ dạy của ngươi.”

“Đệ tử do ngươi dạy dỗ, có ai mà không làm nên đại sự.”

Chấp Tinh trưởng lão từ trước đến nay luôn không vừa mắt với dáng vẻ xu nịnh của trưởng lão râu bạc, âm thầm đảo mắt, ngoài mặt khen ngợi nhưng ngầm chỉ trích, cố gắng mỉa mai ông ấy.

Tu vi của Mộc Hề Chi chỉ bình thường thôi, Khống Mộc Thuật còn không bằng đệ tử nội môn của Mộc gia Cầm Xuyên, tư chất miễn cưỡng tính là trung bình, đến thượng phẩm còn không bén mảng tới, chỉ có dung mạo là linh khí.

Bách Tu trưởng lão hoàn toàn không nghe ra lời mỉa mai của Chấp Tinh trưởng lão: “Quá khen, quá khen.”

Chấp Tinh trưởng lão: “…”

“Nhưng mà, Chấp Tinh trưởng lão, đệ tử của ngươi thì đúng là khó mà nói hết.” Bách Tu trưởng lão công bằng mà nói, “Hôm qua còn có đệ tử dưới trướng ngươi vi phạm lệnh cấm ban đêm, về nhà phải răn dạy nghiêm khắc mới được.”

“…” Chấp Tinh trưởng lão trợn mắt gần như muốn lật ngược lên trời, kiềm chế lại ý muốn đá bay lão già này, giữ nụ cười đúng mực.

Bách Tu trưởng lão không nhìn sắc mặt người khác, tiếp tục lẩm bẩm chuyện gia môn bất chính của ông ta.

Hai vị nữ trưởng lão còn lại không muốn dính vào chuyện rắc rối của bọn họ, im lặng không lên tiếng. Chấp Tinh trưởng lão không muốn tiếp tục nói chuyện với Bách Tu trưởng lão, chuyển đề tài sang người khác: “Gia chủ.”

Mộc Thiên Triệt cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve những cỏ cây hoa lá mọc trên đỉnh núi, đầu ngón tay trắng trẻo thon dài dính phải sương đêm, lành lạnh.

Nghe vậy ông đáp một tiếng.

Chấp Tinh trưởng lão đối với gia chủ vẫn rất kính trọng, nói chuyện thu lại vẻ không đứng đắn: “Ta nhớ Mộc nha đầu có hôn ước đúng không. Là ngài và phu nhân định ra từ khi nàng còn nhỏ.”

Mộc Thiên Triệt không phủ nhận, chuyện này đã qua lâu rồi, rất ít người nhắc đến.

“Là với vị công tử nào của Hỏa gia Vân Trung nhỉ?” Chấp Tinh trưởng lão nhất thời không nhớ ra, bỗng dưng nổi hứng hỏi, “Nếu ta không nhớ nhầm, gia chủ Hỏa gia Vân Trung có hai vị công tử.”

Bách Tu trưởng lão nhớ.

Ông ấy chen vào: “Lão phu biết, lão phu biết, là công tử của Hỏa gia Vân Trung…”