Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 49:

Nghe Tiền Mộc Mộc nói xong, Hứa Tú Dương thật lâu không thể hoàn hồn.

Ông ấy ngủ sớm dậy sớm, bình thường cũng rất chú trọng dưỡng sinh, thân thể luôn luôn khỏe mạnh, chưa từng mắc phải bệnh nặng gì. Nhưng từ năm trước, ông ấy dần bắt đầu ho khan.

Đầu năm nay, bệnh ho của ông ấy nặng thêm.

Sáng hôm nay thức dậy càng ho ra máu...

Vốn tưởng rằng là đại nạn ập đến, nhưng không nghĩ tới nguyên nhân lại ở chỗ này...

"Cái này, cái này..."

Vẻ mặt Hứa Tú Dương sợ hãi, có chút luống cuống: "Phải làm sao mới ổn đây..."

Lúc trước vì bệnh của Hứa Lạc, ông ấy du tẩu các quận, lật khắp y thư.

Trong y thư ghi chép rất nhiều, nhưng căn bản không có biện pháp trị tận gốc.

Cái này sắp đến trên đầu ông ấy...

Tâm tình thật đúng là phức tạp đến cực điểm.

Rốt cuộc là tiểu lão đầu giống sư phụ, thật sự khiến người ta không yên lòng, Tiền Mộc Mộc thử đưa ra đề nghị.

"Sau khi ngài trở về, bốc một cân Bách Bộ, cắt nhỏ Bách Bộ, ngâm nước sau đó nấu lên, dùng vải lọc cặn thuốc, sau ba lần, đun chất lỏng cho cạn dần rồi bỏ mật ong vào làm cao."

"Bách Bộ có công hiệu nhuận phổi ngừng ho, hóa đàm sát trùng, ngài mỗi ngày uống 3 lần, mỗi ngày uống 1 thìa, sau khi ăn xong thì dùng nước đun sôi khuấy đều uống vào hẳn là sẽ có hiệu quả."

Có thể là do quá tin tưởng tổ phụ của nguyên thân, Hứa Tú Dương không nghi ngờ chút nào, chỉ nỉ non lặp lại, nhớ kỹ những lời Tiền Mộc Mộc nói.

Hốc mắt ông ấy ửng đỏ, chân thành nói lời cảm tạ.

"Cảm ơn ngươi, Hứa tiền thị."

Tiền Mộc Mộc mím môi.

"Không cần, ta có thể giúp được cũng chỉ có những thứ này."

Nếu như sinh ra ở thời đại này, nàng cũng sẽ không biết cái gì cả. Chẳng qua là đứng ở trên bờ vai vĩ nhân, ánh mắt có thể nhìn xa hơn một chút, mới biết nhiều một chút da lông mà thôi.

Cho nên, không có gì đáng để kiêu ngạo.

...

Trăng sao lấp lánh.

Tiếng ve kêu không dứt.

Đom đóm tô điểm cho đêm tối.

Tiền Mộc Mộc dạo bước trên cánh đồng, thỉnh thoảng có một cơn gió mát thổi qua, cuốn đi sự khô nóng trong không khí, an ủi sự mệt mỏi của một ngày.

Chuyện bực mình đều ném ra sau đầu, nàng hưởng thụ sự yên tĩnh do bóng đêm mang đến.

Phía trước cách đó không xa, bỗng nhiên có ánh đèn sáng tỏ.

Mà chậm rãi di chuyển về phía bên này.

Đợi cho hoàn toàn đến gần.

Mới thấy rõ người.

Là Hứa Gia Tề.

Tiền Mộc Mộc nhíu mày.

"Con muốn đi đâu vậy?"

Nàng cũng sẽ không tự đa tình, cho rằng tiểu đậu đinh này là tới đón nàng.

Nếu là Tiểu Thạch Đầu còn tạm được, đây chính là Tiểu Ngũ sợ nàng nhất, làm sao có thể làm ra loại hành động chu đáo này?

Trừ phi đầu óc bị hỏng.

Đôi mắt tròn xoe của Hứa Gia Tề nhìn Tiền Mộc Mộc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Tiền Mộc Mộc, cái cổ co lại, không biết là vì cổ họng bị thương hay là vì sợ hãi, nói ra từng chữ một.

"Trời tối, không thấy rõ, đèn l*иg."

Tiền Mộc Mộc hơi kinh ngạc.

Suy nghĩ một chút.

Xách váy ngồi xổm xuống.

Ánh mắt ngang với tiểu tử kia.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười ôn nhu.

"Con là lo lắng đêm tối, ta thấy không rõ đường, mới cố ý đến đưa đèn l*иg sao?"

Ánh mắt của Hứa Gia Tề hiện lên vẻ sợ hãi, tiếng trả lời nhỏ như muỗi.

"Ừm."

Nhớ tới hành động của tiểu tử lúc giữa trưa, Tiền Mộc Mộc thật sự cứng rắn không nổi, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó.

"Cảm ơn con đã đến đón ta, Tiểu Tề."

Hứa Gia Tề cứng đờ tại chỗ, da đầu run lên, có chút không dám tin, khóe miệng lại không bị khống chế giương lên, nụ cười trên mặt dần dần xán lạn lên.