Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Chương 48:

Nhìn tiểu thiếu niên rời đi, Tiền Mộc Mộc thu con ngươi lại, nhìn về phía thanh niên tráng hán đang đi trong phòng.

Hứa Văn Lợi vừa đi vào, chỉ thấy Tiền Mộc Mộc cũng ở đây, trong mắt của hắn xẹt qua một tia kinh hỉ, bất động thanh sắc kiềm chế xuống, há miệng hỏi thăm tình huống của tiểu nhi tử.

Tiền Mộc Mộc nhíu mày.

Ánh mắt kia là có ý gì?

Hứa Tú Dương nói tình huống ra, Hứa Văn Lợi rũ mắt xuống, tựa hồ có chút đau lòng, yên lặng một lát, lại ngẩng đầu.

"Làm phiền ngài đi một chuyến này, sắc trời đã khuya, ta tiễn ngài ra ngoài."

Lưu Tiểu Hoa há to miệng, muốn ngăn lại không cho đi.

Nhưng lại nghĩ đến cho dù giữ Hứa Tú Dương lại, con trai mình cũng không cứu được, trong lúc nhất thời nàng ta có chút nản lòng thoái chí, cái gì cũng không muốn quản.

Đưa đến ngoài cửa, Hứa Tú Dương làm dấu tay dừng lại.

"Được rồi, đưa đến đây thôi."

Hứa Văn Lợi gật đầu.

"Vậy ngài cẩn thận một chút."

Nói xong, hắn ta lại quay đầu nhìn về phía Tiền Mộc Mộc, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, ánh mắt như dính trên mặt nàng.

"Đại tẩu, ngươi tới nhà của ta là có chuyện gì sao?"

Nếu như nói vừa rồi ở bên trong là ảo giác, như vậy hiện tại Tiền Mộc Mộc có thể khẳng định, Hứa Văn Lợi này có vấn đề.

Tuy rằng không biết được trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất từ ánh mắt Hứa Văn Lợi nhìn nàng mà phân tích, liền phi thường không sạch sẽ.

Tiền Mộc Mộc liếc mắt, trực tiếp không phản ứng.

Đỡ Hứa Tú Dương rời khỏi nơi này.

Nhìn bóng hình xinh đẹp rời đi, vẻ mặt Hứa Văn Lợi có chút say mê. Lúc trước nếu không phải phát sinh sự kiện kia, nói không chừng người hắn ta cưới sẽ là đại tẩu, mà không phải Lưu Tiểu Hoa không hiểu phong hoa tuyết nguyệt kia.

Mấy năm nay chưa từng gặp đại tẩu ở khoảng cách gần như vậy, hôm nay thấy nàng vẫn xinh đẹp như thế, ánh mắt như trăng lưỡi liềm kia thật giống như câu dẫn người, lại một lần nữa câu hồn của hắn ta đi.

...

Đi được nửa đường.

Hứa Tú Dương nhìn Tiền Mộc Mộc, dò hỏi: "Ngươi có ý kiến gì về bệnh tình của Hứa Lạc không?"

Lời này trong nháy mắt làm cho Tiền Mộc Mộc nhớ tới ánh mắt của Hứa Văn Lợi.

Nàng nhướng mày, lắc đầu.

"Như vậy sao..."

Hứa Tú Dương có chút mất mát, sau đó lại bình thường trở lại.

Ho lao là bệnh nan y, một khi nhiễm phải cũng chỉ có chịu đựng.

Ngày nào đó phải chịu đựng đến chết.

Ông ấy không có bất kỳ biện pháp nào.

Nhìn thấy cảm xúc của tiểu lão đầu thay đổi, Tiền Mộc Mộc rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, nàng mở miệng nói:

"Ngài rất có thể sẽ bị Hứa Lạc lây bệnh."

Hứa Tú Dương chấn động trong lòng!

"Cái gì, ý tứ gì?"

Tiền Mộc Mộc ngưng mi, phân tích nói:

"Ho lao tại phổi, âm hư là chính, sẽ mang theo trùng lao, mà trùng lao có tính lây bệnh nhất định."

"Vừa rồi ta nhìn thấy, lúc ngài chẩn bệnh cho Hứa Lạc, bất kỳ biện pháp phòng hộ nào cũng không làm, cộng thêm triệu chứng ho của ngài rất giống với Hứa Lạc, cho nên ta suy đoán, ngài có thể là đã bị lây bệnh lao phổi."

Tiểu lão đầu sẽ bị lây bệnh phổi, một mặt là tuổi tác dần lớn, sức đề kháng của thân thể ngày càng suy yếu, mới có thể bị tà khí xâm lấn.

Lưu Tiểu Hoa kia thỉnh thoảng cũng ho khan hai tiếng, sợ là cũng có dấu hiệu bị lây nhiễm.

Mà Hứa Văn Lợi cùng Hứa Đoạn ngược lại không có triệu chứng như vậy, chắc hẳn bình thường tiếp xúc ít, hơn nữa tố chất thân thể cũng không tệ lắm, mới không bị lây nhiễm.