Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay Cũng Muốn Đổi Đời

Chương 36

Thẩm Hạc Phong vừa nói xong, đáy lòng hai người đều sinh ra nghi vấn giống nhau.

Ôn Sương Bạch liếc mắt nhìn, dư quang của Tạ Tử Ân liếc nhanh qua, ánh mắt cứ vậy mà giao nhau. Hai người ghét nhau như chó với mèo đồng thời thu hồi tầm mắt, mở miệng thế mà cũng là cùng lúc.

Ôn Sương Bạch: “Lập đội đi Thái Hoa sơn.”

Tạ Tử Ân: “Lập đội.”

Ôn Sương Bạch: “?”

Hắn cũng muốn lập đội với Thẩm Hạc Phong sao?! Hắn rốt cuộc có mâu thuẫn gì với nhóm vai chính thế, lại còn cực kỳ quyết liệt đến nỗi không tham gia cùng nhau?

Bên kia, Tạ Tử Ân cũng rất cạn lời.

Sắc mặt cả hai đều cau có, chỉ có Thẩm Hạc Phong cực kỳ vui vẻ, hắn vỗ tay: “Quá tốt rồi, đúng dịp như vậy thì ba chúng ta cùng nhau lập tổ đội đi!”

Một ngươi biết rõ thần mộc thiêm nằm ở Ninh Uyên Sơn, thân thủ và thể tu cao hơn hẳn một khí tu bình thường. Người còn lại là y tu sở hữu y thuật tuyệt diệu, luyện đan cũng siêu đỉnh. Cả hai đều nằm trong mười thứ hạng đầu của mỗi môn các, cùng nhau lập đội chỉ có lợi chứ không có hại.

Hơn nữa hai người còn đến cùng một lúc, chung một mục đích, đỉnh nóc! Kịch trần! Bay phấp phới!!!

Quẻ nói rằng gần đây hắn sẽ gặp được quý nhân, quả nhiên là đúng.

Nhưng hắn cũng không vui vẻ được lâu, hai người kia liền trăm miệng một lời mà cự tuyệt.

Ôn Sương Bạch: “Không!”

Tạ Tử Ân: “Không.”

Thẩm Hạc Phong: “…”

“Thế phải làm sao bây giờ?” Thẩm Hạc Phong cảm thấy lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, cái nào dứt bỏ đều không được, “Vậy các ngươi muốn chém ta thành hai nửa, Sương Bạch lấy một nửa, Tử Ân lấy một nửa sao?”

Ôn Sương Bạch: “Cũng được.”

Tạ Tử Ân: “Cũng được.”

Ôn Sương Bạch & Tạ Tử Ân: “……………….”

Thẩm Hạc Phong: “??”

Hiện trường bỗng trở nên vô cùng quỷ dị.

Ông cụ non Thẩm Hạc Phong than trời than đất: “Nhưng lão phu không được đâu, lão phu năm nay mới mười tám, còn chưa sống đủ, tạm thời không muốn chết.”

Hắn nhìn hai người mặt mày cau có kia, duỗi hai tay: “Như vậy đi, ta hỏi một lần cuối, nếu hai người các ngươi đều đồng ý, chúng ta lập nhóm ba người. Nếu hai người đều không đồng ý, ta đành đi lập nhóm với người khác.”

Đã mấy lần nói y chang tên đàn ông khốn kiếp kia, Ôn Sương Bạch mím môi, một chữ cũng không nói.

Tạ Tử Ân giống như trên.

Thẩm Hạc Phong chớp mắt: “Các ngươi không ai nói gì, thế ta coi như các ngươi đã đồng ý lập đội chung nhé?”

Như cũ, không ai hé răng.

Thẩm Hạc Phong đếm đến ba, trong mắt lóe lên tia sáng, lập tức nói: “Được, quyết định vậy đi! Ai đổi ý phải bồi thường mỗi người mười vạn linh thạch!”

Tạ Tử Ân: “?” Quy ước quỷ quái gì đây?

Ôn Sương Bạch: “… Tiền bồi thường không phải hơi cao sao?”

“Cao á hả?” Thẩm Hạc Phong vuốt cằm, “Tốt mà, vừa vặn luôn, ta tính rồi, mười vạn là tốt nhất.”

Nếu có người đổi ý, hắn ngay lập tức trả xong nợ, chẳng phải vừa in sao?

Ôn Sương Bạch âm thầm cân nhắc.

Cao cũng chẳng sao, đằng nào cô cũng sẽ không đổi ý, nhưng nói không chừng Tạ Tử Ân sẽ đổi ý cũng nên…

Biết đâu hắn lại bị Du Tiếu Tiếu thuyết phục trở về nhóm vai chính thì sao? Thế thì nợ của cô sẽ được trả nhanh hơn.

Tuy rằng thật sự không muốn ở cùng Tạ Tử Ân, nhưng Ôn Sương Bạch lại là người coi trọng lợi ích.

Ai đi làm mà chẳng có lúc ghét đồng nghiệp chứ?

Hơn nữa, nhờ vào cơ hội tiếp xúc lúc lập đội này, cô cũng có thể biết rõ được Tạ Tử Ân và nhóm Du Tiếu Tiếu đã xảy ra chuyện gì. Cốt truyện này hỏng đến nơi rồi, hắn đang là nam phụ chó liếʍ, tự nhiên lại liên thủ với bọn cô cùng sắm vai ác?

Ôn Sương Bạch đã nghĩ rõ ràng, nói: “Đại sư huynh của ta cũng muốn gia nhập chung.”

Ngân Huyền, nhất phẩm linh cốt, hạng hai trong tỷ thí của Kiếm Pháp Các.

Thẩm Hạc Phong không hề dị nghị, thậm chí còn vui mừng: “Không gì tốt bằng! Tử Ân thấy sao?”

Kiếp trước, Tạ Tử Ân lăn lê bò lết chốn học thuật, chuyện anh thường làm nhất chính là đối mặt với nhiều thể loại người ngoài xã hội.

Sau một hồi cân nhắc, anh ừ một tiếng.

Cũng được, thông qua lần tổ đội này, anh có thể tìm hiểu nữ phụ độc ác, nắm được điểm yếu của nàng, lấy cớ hủy bỏ hôn ước rồi đá văng cái nghiệt duyên này.

“Nhớ kỹ.” Thẩm Hạc Phong yêu quý vuốt mai rùa của hắn, thần sắc hiếm khi nghiêm túc, “Ta đã tính trước một quẻ, một hai ba bốn sáu đều là đại hung, chúng ta chỉ có thể lập nhóm năm người. Hiện giờ đã có bốn người, chúng ta chỉ cần tìm thêm một thôi.”

Ôn Sương Bạch tò mò: “Năm là cái gì, đại cát hả?”

Thẩm Hạc Phong làm vẻ mặt ngươi có cái tài cán gì mà tính được: “Ta tự tính quẻ cho bản thân mình, chưa bao giờ tự tính ra được quẻ quá tốt.”

Ôn Sương Bạch: Vậy đó là cái gì?”

Thẩm Hạc Phong: “À, là hạ hạ, tốt hơn đại hung một chút.”

Ôn Sương Bạch: “…”

Tạ Tử Ân không nói chuyện, anh không tin bói toán. Anh kiên định theo chủ nghĩa duy vật.