Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay Cũng Muốn Đổi Đời

Chương 35

……

Ôn Sương Bạch một đường chạy đến đạo quán gần đó, mới vừa đi vào, Thẩm Hạc Phong cũng đã cầm mai rùa chạy đến, dù vội vã vẫn ung dung đứng ở bên trong chờ cô.

“Ha ha không nghĩ tới chứ gì? Ta tới còn nhanh hơn ngươi.” Thẩm Hạc Phong đắc ý nói, “Với cái tu vi mèo ba chân kia của ngươi mà còn dám đoạt đồ vật của ta?”

Cơ mà vị sự muội này cũng có chút ưu điểm, rõ ràng là khí tu, vậy mà hắn có cảm giác đánh không lại, cũng không biết nàng ta đã học lén cái gì.

“Đứng lại.” Ôn Sương Bạch cầm quẻ cờ, uy hϊếp nói, “Ngươi dám bước tới thì ta sẽ bẻ gãy quẻ cờ của ngươi.”

Thẩm Hạc Phong không tin: “Với năng lực của ngươi mà cũng đòi bẻ gãy?” Chính hắn còn không thể nữa là.

Ôn Sương Bạch: “Ngươi không phải biết coi bói sao? Ngươi tự tính một quẻ xem ta có thể hay không.”

Thẩm Hạc Phong cũng không định tính, hắn biết Ôn Sương Bạch cần hắn, tuy không rõ Ôn Sương Bạch hiện tại cần hắn là để làm gì. Hắn kéo mũ choàng xuống, hướng về phía Ôn Sương Bạch chắp tay thi lễ nhận lỗi: “Sư muội, xin lỗi, ta không nên làm ngươi chờ lâu như vậy.”

Ôn Sương Bạch hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Hạc Phong: “Nhưng ta thật sự không rủa ngươi, điều ta nói đều là ta…”

Nhìn sắc mặt sư muội, hắn vội nuốt ba chữ ‘ tính ra được ’ vào bụng, yên lặng che miệng lại.

Haiz, hôm nay khi ra khỏi cửa, hắn đã tự tính cho mình một quẻ, quẻ ghi rõ ‘họa từ miệng mà ra’, chính là nhắc hắn thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Thôi thôi, bây giờ lấy lại được phệ linh phiên mới là quan trọng.

Thẩm Hạc Phong nhanh chóng bẻ lái câu chuyện, chủ động nói: “Đúng rồi, sư muội, ta không lấy được thần mộc thiêm.”

Nghe vậy, Ôn Sương Bạch ngập tràn thất vọng: “Ngươi không lấy được sao?”

Thẩm Hạc Phong nhún vai: “Thần mộc thiêm không thích ta, nó thích tên Lục Anh kia, ta cũng hết cách.”

Nhóm vai chính được Thiên Đạo chiếu cố, thiên tài địa bảo hiển nhiên sẽ thiên vị bọn họ.

Ôn Sương Bạch thở dài, quăng quẻ cờ cho Thẩm Hạc Phong.

“Ấy, đừng! Đừng ném! Phệ linh phiên của ta a a a!” Thẩm Hạc Phong thét chói tai, luống cuống tay chân bắt lấy, vội nâng niu quẻ cờ bảo bối.

Ôn Sương Bạch đánh giá thân thủ của Thẩm Hạc Phong, nghĩ thầm hắn là cái dạng chân yếu tay mềm, đánh cũng không lại ai.

Nhưng hắn xem bói cực chuẩn, chỉ vậy là đủ rồi.

Ôn Sương Bạch vừa định đề cập tới chuyện tỷ thí, bỗng nhiên mắt giựt một cái, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

Có người tới.

Người tới mặc quần áo vải bình thường, dùng trâm gỗ vấn tóc, cả người ăn mặc đơn giản mộc mạc. Nhưng hắn lại có một khuôn mặt cực kỳ xuất sắc, nốt ruồi nơi khóe mắt lại càng mê hoặc chúng sinh, tựa như đạp ánh trăng mà đến, lại như loài yêu tinh chuyên câu dẫn con người.

Ôn Sương Bạch theo bản năng nhìn thêm vài lần.

“Ôi, Tử Ân tới rồi.” Thẩm Hạc Phong chỉnh lại quần áo, hiển nhiên đã sớm biết Tạ Tử Ân sẽ xuất hiện.

Cho nên hai người này đã bàn tính từ trước?

Ôn Sương Bạch trong lòng nghi hoặc, ánh mắt đảo qua lại giữa Tạ Tử Ân và Thẩm Hạc Phong.

Cô thật sự không rõ, hai người này ở trong sách là kẻ thù của nhau, làm thế nào mà giờ lại đứng chung một chỗ?

Còn là ánh mắt như thế này…

Tạ Tử Ân sáng tỏ trong nháy mắt, cái người ngồi ở trụ gỗ đỏ đó trăm phần trăm là nàng.

Tạ Tử Ân mí mắt khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng: “Ngươi thật đúng là âm hồn không tan.”

Ôn Sương Bạch: “?”

Ôn Sương Bạch bị hắn chọc cười, rốt cuộc ai mới là âm hồn không tan hả: “Vừa nãy Thẩm Hạc Phong nói ta hôm nay sẽ gặp phải tiểu nhân, ta còn không tin. Hiện tại xem ra hắn tính rất chuẩn, không phải là ngươi tới rồi sao?”

Tạ Tử Ân nghe vậy, chỉ cảm thấy lời nói của nữ phụ này nực cười vô cùng, vì thế không thèm để ý.

Hai người này người đứng bên trái kẻ đứng bên phải, phân ranh giới rõ ràng.

Thẩm Hạc Phong ôm tay ngồi dưới đất, mắt nhìn trái rồi phải, mới nói: “Được, nếu các ngươi đều tới rồi thì nói chuyện chính nào.”

Lần này trong chuyến đi tới Ninh Uyên Sơn, tuy rằng Thẩm Hạc Phong không lấy được thần mộc thiêm, nhưng hắn lấy được vật phẩm mà bản thân rất hứng thú.

Nếu không có Ôn Sương Bạch chỉ điểm, lại không có Tạ Tử Ân đưa đan dược, hắn cũng không được lấy.

“Ta thiếu mỗi người các ngươi một ân tình, các ngươi nói đi, muốn ta làm gì?”

Thẩm Hạc Phong đang thiếu hắn / nàng ân tình gì chứ?