Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay Cũng Muốn Đổi Đời

Chương 15: Tiền đồ của ta không đáng giá 800...

Ôn Sương Bạch tính toán tuyến thời gian của cốt truyện, tự biên tự diễn, vừa đi vừa cắn hạt dưa, quay về ngoại ô.

Đường trở về phải đi qua Vấn Thiên Các.

Đệ tử Vấn Thiên Các tu luyện bốn đạo quẻ – chú – phù – trận.

Thiên Cơ Các và Vấn Thiên Các ở cùng một chỗ, là một tòa vắt ngang núi cao, nối với nhau bởi cây cầu đá.

Ngày thường tại đây bày gian hàng đoán mệnh bằng quẻ, không đến 100 thì cũng 50 tiền.

Nhưng hôm nay, Vấn Thiên Các lại yên tĩnh lạ thường, trống không, trên cầu cũng chỉ có một cái gian hàng nhỏ.

Trên quán viết mấy cái chữ to ——‘ xem bói, 800 tám linh thạch một quẻ! ’

Chữ xấu như gà bới.

Ôn Sương Bạch mặt không đổi sắc, thu hồi tầm mắt, làm bộ không có hứng thú, mắt nhìn thẳng đi ngang qua.

“Đạo hữu* xin dừng bước!” chủ quán đẹp trai trắng trẻo trông rất trẻ cười tủm tỉm gọi cô, “Ta thấy tượng mạo của đạo hữu rất khác lạ, không giống người bình thường. Đạo hữu có muốn tính một quẻ? Xem vận thế, bói tiền đồ đều có thể.”

*Đạo hữu: cách gọi giữa các tín đồ với nhau.

Ôn Sương Bạch dứt khoát cự tuyệt: “Không xem, tiền đồ của không đáng giá 800.”

“……”

Chủ tiệm vẫn giữ nét cười trên mặt.

Ôn Sương Bạch bước chân linh hoạt vòng qua hắn, quả nhiên chủ tiệm ngăn cô lại: “Như vậy đi, xem như ta và đạo hữu có cơ duyên, ta giảm giá cho ngươi…”

Thấy Ôn Sương Bạch không chút dao động mà đi tiếp, đối phương vội sửa lời, “Tùy duyên! Nghe xong quẻ này ngươi có thể tự do ra giá!… Ấy ấy ấy, đạo hữu xin đừng đi, ngươi không trả tiền cũng được!”

Ôn Sương Bạch dừng chân, làn váy nhẹ bay, nhanh nhẹn ngồi trước cửa tiệm, làm bộ dáng dễ nói chuyện: “Này thì được.”

Đồ miến phí có ngu mới chê.

Chủ tiệm: “…”

Chủ tiệm ngồi xuống, ho nhẹ một tiếng, bày ra tư thế tư thái tao nhã, hỏi: “Đạo hữu muốn xem cái gì?”

Ôn Sương Bạch cắn xong hạt dưa, tay đút túi, suy nghĩ: “Một tháng sau, ta có thể lấy được danh hiệu đệ nhất Thiên Cơ Các không?”

Chủ tiệm hoài nghi chính mình lãng tai: “Đệ nhất của cái gì cơ?”

Ôn Sương Bạch hơi mỉm cười: “Đệ nhất Thiên Cơ Các”

Ánh mắt chủ tiệm một lời khó nói hết: “Không thể.”

Ôn Sương Bạch: “?”

Ôn Sương Bạch nghi hoặc: “Ngươi chưa tính quẻ thì sao có thể nói ta không thể?”

Đã bày quán, còn tự nói không thu tiền nhưng cũng phải đạo đức nghề nghiệp chứ?

Chủ tiệm so với cô còn nghi hoặc hơn: “Ngươi là đệ tử Thiên Cơ Các? Vậy ngươi chưa nghe danh Bách Lí Giác à.”

Ôn Sương Bạch đã nghe qua cái danh này.

Bách Lí Giác, người của Bách Lí gia, hoàn toàn xứng danh đệ tử đệ nhất của Thiên Cơ Các.

Ở trong sách, hắn là người đạt được danh hiệu đệ nhất Thiên Cơ Các trong lần tỷ thí này. Đương nhiên, hắn là đứa con cưng của trời, cũng là một trong những người yêu mến nữ chính Du Tiếu Tiếu nhất.

“Tu vi của Bách Lí Giác đang là minh khiếu cảnh cấp ba, hơn nữa người này cũng không che giấu năng lực thật sự của bản thân.” Chủ tiệm ghé sát vào tai Ôn Sương Bạch, “Mà ngươi, cùng lắm chỉ là linh sơ cảnh cấp ba.”

Ôn Sương Bạch nhìn cái người ngồi sát rạt mình, duỗi tay ấn đầu đối phương ra xa: “Ngươi thay ta tính một quẻ là được.”

Nụ cười trên mặt chủ tiệm biến mất, giọng hờ hững nói: “Ngươi đổi một cái, còn không thì đi đi.”

Quả nhiên y chang trong sách, tính cách người này lên xuống thất thường, trở mặt nhanh hơn cả bánh tráng.

Nhưng Ôn Sương Bạch chỉ quan tâm đến chất lượng chứ không thèm để ý thái độ phục vụ.

Hơn nữa đối phương cũng không lấy tiền.

Ôn Sương Bạch rất nghe lời: “Được, vậy ngươi tính toán xem sắp tới ta có gặp chuyện gì không.”

Chủ tiệm hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một cái mai rùa đen như mực.

Hắn lẩm nhẩm mở quẻ, mai rùa thoắt hiện ánh vàng.

Chủ tiệm nhìn trong chốc lát, rồi vui sướиɠ khi thấy người gặp họa mà nói với Ôn Sương Bạch: “Đạo hữu, quẻ này là đại hung!”

Ôn Sương Bạch: “Cái gì, đại hung là như thế nào?”

Chủ tiệm chống cằm, chớp mắt, biểu tình không tốt nhìn cô, phun ra tám chữ to: “Hao tiền tốt của, tai ương đổ máu.”

Ôn Sương Bạch tâm vững như đá, gật đầu: “Ra là vậy.”

Cô cũng không tin.

Bởi vì người trước mặt là Thẩm Hạc Phong, cũng là vai phản diện giống cô.

Thanh danh Thẩm Hạc Phong rất tệ, hắn tính quẻ rất chuẩn, nhưng miệng nói ra tốt hay xấu lại phụ thuộc vào tâm trạng của hắn.

Thẩm Hạc Phong thấy Ôn Sương Bạch phản ứng bình thường, không có loại biểu cảm kinh hoảng sợ hãi mà hắn muốn, trong lòng cảm thấy không thú vị, méo miệng tính dọn tiệm chạy lấy người.

Ôn Sương Bạch đột nhiên mở miệng: “Thẩm huynh.”

Thẩm Hạc Phong đang dở tay dọn quán, ánh mắt không tốt: “Ngươi biết ta?”

Ôn Sương Bạch: “Đúng vậy.”

Cô vốn biết hắn là ai, còn giả vờ không biết.