Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay Cũng Muốn Đổi Đời

Chương 14

“Ta đã có lò luyện đan.”

“Tử Ân ca ca, đây là hai việc khác nhau, đây là muội nợ huynh… Vừa vặn sư tỷ cũng ở đây, chúng ta nói rõ ràng…”

“Lần trước nói đã đủ rõ ràng.”

Nam nhân thanh âm lạnh băng.

Trước mắt là hai nữ nhân, người thích nguyên chủ là nữ phụ độc ác, người nguyên chủ thích lại là nữ chính.

Nhưng đều không liên quan tới anh.

Tình yêu chỉ là kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn sở hữu, với anh không có ý nghĩa gì.

Tạ Tử Ân không chút lưu tình mà xoay người rời đi.

Môi Du Tiếu Tiếu không ngừng run rẩy, cắn răng đặt lò luyện đan ở trên mặt đất: “Tử Ân ca ca! Mặc kệ huynh muốn hay không, dù sao muội cũng đã đưa lò luyện đan này rồi, từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai!”

Ném xuống những lời này, thiếu nữ áo vàng vυ't kiếm rời đi.

Ôn Sương Bạch: “?”

Cô lấy lại tinh thần, nhìn Tạ Tử Ân đã bước vào Y Đường, lại nhìn Du Tiếu Tiếu đã bay xa giữa không trung, cuối cùng nhìn long bàn vân đan đỉnh trơ trọi dưới mặt đất.

Hả? Bọn họ đều không lấy?

Cây cối sum xuê phía cửa sau của Y Đườn, nữ nhân mặc thanh y vòng qua vòng lại nhìn long bàn vân đan đỉnh trên mặt đất, cứ đi đi lại lại.

Ở thời hiện đại, việc khá phổ biến mỗi dịp Lễ Tình Nhân chính là buổi tối đi lục thùng rác, nói không chừng có thể tìm được hoa hồng và nhẫn vàng bị vứt bỏ.

Ôn Sương Bạch không chắc lắm, nếu nhặt được nhẫn vàng mang về nhà thì có tính là phạm pháp không?

Lại nói một chút, hai người giận dỗi thì cũng thôi đi, sao lại tùy tiện vứt long bàn vân đan đỉnh này chứ?

Nó vô tội mà.

Cô cho nó một nơi để về, thế có thể tính là phạm pháp không nhỉ?

Chắc là không đâu nhỉ.

Ôn Sương Bạch nhe răng cười, duỗi tay cầm long bàn vân đan đỉnh chạy biến đi.

Nhị phẩm long bàn vân đan đỉnh chính là bảo bối trả bao nhiêu cũng không có người bán, cô chỉ việc bán nó thành công là có thể nằm duỗi chân hưởng phúc nửa đời ở Huyền Thiên đại lục rồi.

Cô che túi lại, cười muốn toét miệng.

Chạy được một lúc thì trong lòng cô liền thấy không ổn, nụ cười trên môi dần dần tắt ngúm.

Cái này có thể nói là đồ tốt không thể nhặt tùy tiện.

Lại nói tiếp, long bàn vân đan đỉnh này là đồ của sư phụ Du Tiếu Tiếu.

Sư phụ của Du Tiếu Tiếu ở Thanh Linh Sơn có địa vị thấp, nhưng lại là nhân vật ngọa hổ tàng long.

Du Tiếu Tiếu muốn một cái lò luyện đan, sư phụ liền lấy một cái trong bảo khố tặng nàng.

Nữ chính tùy ý cầm một bảo vật trong tay, nhưng sư phụ đau lòng cho nàng, cũng chưa từng nói cái gì.

Nhưng nếu người đó biết ‘ nhẫn vàng ’ bị cô nhặt được thì lại là một chuyện khác.

Trong sách không viết, nhưng dựa vào ký ức của nguyên chủ, sư phụ Du Tiếu Tiếu rất chán ghét khí tu, cảm thấy khí tu chỉ biết lừa tiền của kiếm tu bọn họ.

Không nên chọc vào.

Cô vẫn có điểm giới hạn.

Chỉ là điểm giới hạn của Ôn Sương Bạch không ngừng phân nhánh ở giao lộ, không có đi về nhà mà là vòng qua chỗ khác.

5 năm trước, Ôn Phong mang cả nhà tới sung quân ở ngoại ô Thiên Cơ Các, nguyên chủ sau đó rất hiếm khi quay về Thiên Cơ Các.

Từ trưởng lão đến đệ tử Thiên Cơ Các đều coi cha con Ôn Phong như ôn thần, hai chữ ghét bỏ viết rõ trên mặt.

Nguyên chủ chịu không nổi, nên quyết không đi.

Ôn Sương Bạch lại không muốn như vậy.

Cô khổ luyện nhiều ngày, tự học luyện khí, tuy rằng tổng thể cũng khá thuận lợi, nhưng cũng có nhiều kiến thức chưa rõ ràng.

Đương nhiên, cô quyết định lên Huyền Thiên kính hỏi.

Nhưng quan trọng không phải vấn đề này, cô chỉ muốn kiếm thầy tốt bạn hiền thôi.

Cô muốn phá bỏ lớp băng ngăn cách với Thiên Cơ Các để nói cho bọn họ biết ràng cô và Ôn Phong không giống nhau, cô cũng khác trước kia rồi, lột xác hoàn toàn.

Cô chính là một đóa hóa không ngừng nỗ lực, tâm chỉ hướng về phía môn phái.

Còn long bàn vân đan đỉnh này cực kì thích hợp làm lễ vật cho công cuộc phá băng này.

Ôn Sương Bạch mỉm cười đi vào Thiên Cơ Các.

Mọi người ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, nhận ra cô thì liền không hẹn mà cùng cúi đầu, làm bộ tất bật, hoàn toàn bỏ qua cô.

Không ít người còn trao đổi ánh mắt với đồng bọn bên cạnh, tựa hồ muốn nói con gái ôn thần lại tới nữa, không biết muốn gây cái sự gì ở Thiên Cơ Các.

Ôn Sương Bạch thu hết cảnh này vào đáy mắt, mắt nhìn ở đại sảnh một vòng, đang tìm phương hướng thì đột nhiên ngưng lại.

Sảnh ngoài và cửa hậu viện của Thiên Cơ Các vừa mở ra, từ góc độ của cô, bên cạnh hồ sen của hậu viện có một lão thái thái ưu nhã đang ngồi uống trà cắn hạt dưa.

Bà thấy Ôn Sương Bạch, mặt vẫn tươi cười như cũ, thậm chí rất có hứng thú đánh giá Ôn Sương Bạch, thoạt nhìn bình dị gần gũi.

Nguyên chủ nhiều năm không ghé Thiên Cơ Các nên không quen biết ai cả.

Ôn Sương Bạch cũng không rõ người nào là người nào.

Nhưng các trưởng lão đệ tử ai cũng vội vã, lão thái thái này lại rất nhàn nhã, tất nhiên là dạng quyền cao chức trọng.

Rất tốt, chính là bà ấy!

Ôn Sương Bạch bước chân vui sướиɠ mà chạy chậm qua, cung kính hành lễ: “Kính chào tiền bối!”

Lão thái thái dựa vào ghế mây, thấy thế ngồi dậy, cười nhìn cô: “Ừ, có chuyện gì sao?”

“Tiền bối, có chuyện này.” Ôn Sương Bạch lấy ra long bàn vân đan đỉnh trong túi, mặt không đỏ tim không đập mà nói dối, “Con ở trên đường nhặt được một cái lò luyện đan, không biết là của ai, cho nên liền đưa đến Thiên Cơ Các.”

Lão thái thái nheo hai mắt xem xét,tay nhấc chén trà uống một ngụm: “Đây là đồ tốt, sao ngươi không giữ lại cho bản thân mình?”

Ôn Sương Bạch: “Đây chỉ là đồ mà con nhặt được, con thấy hổ thẹn nếu giữ làm của riêng.”

Nghe vậy, lão thái thái vui tươi hớn hở mà vươn bàn tay nhăn nheo ra: “Vậy thì đưa ta.”

Ôn Sương Bạch vội đưa long bàn vân đan đỉnh cho bà ấy.

Lão thái thái tùy ý đặt long bàn vân đan đỉnh ở trên bàn đá, lại lấy hạt dưa trong mâm đựng trái cây đặt vào lòng bàn tay của Ôn Sương Bạch: “Đứa trẻ ngoan, đây là phần thưởng của ngươi, cầm lấy đi.”