Như lúc này, cậu đang chơi đùa với chiếc ghế, như thể lần đầu tiên nhìn thấy thứ này và coi nó như một món đồ mới lạ, dường như cậu hiểu được từ "nguy hiểm" nhưng lại không hiểu ý nghĩa thực sự của nó. C không hề có ý xem thường cừu con, nhưng hành vi của Lận Hoài Sinh quả thật rất khác người thường.
Có lẽ hắn ta sẽ yêu con cừu nhỏ, và cũng mơ hồ cảm thấy rằng điều đó là do tất cả những yếu tố bất thường trong tính cách của Lận Hoài Sinh.
Lận Hoài Sinh ngẩng đầu lên, nói: “Vậy em sẽ ở gần cửa nhé. Em sợ là sẽ không nghe thấy tiếng của ngài và có thể sẽ mất phương hướng rồi làm lãng phí thời gian.”
Cậu đưa ra hàng loạt lý do, dường như vì trước đó C đã lừa cậu nên ngay lập tức cậu cũng đã học được cách nói dối. Và trình độ cao nhất của việc nói dối luôn là pha trộn một chút sự thật vào đó. Lận Hoài Sinh lẩm bẩm: “15 bước xa quá…”
Nếu sự chân thành của cậu chỉ có vài từ đó thì sự lãng mạn kéo dài từ đó quả thực bao la, so với bất kỳ thiết kế cố ý nào cũng đều tinh tế hơn. Có vẻ như cậu tự nhiên nắm bắt được khả năng này một cách dễ dàng.
C thậm chí còn vì lời nói của cậu mà bất giác muốn bật cười, có lẽ bởi vì toàn bộ việc này vốn đã là một lời nói dối.
Người đàn ông thực sự không thể nhịn được mà bật cười.
“Được, tôi sẽ đẩy ghế của em ra gần cửa.”
Nhưng sau khi cười xong, C nhanh chóng trở nên nghiêm túc trở lại. Hắn ta cúi người, dù cừu con không nhìn thấy nhưng vẫn rất trang trọng.
“Hoài Sinh, nhớ lời tôi vừa nói nhé. Tôi sẽ không để em đợi quá lâu, nhiều nhất là nửa tiếng.”
“Nửa tiếng.” Lận Hoài Sinh đáp: “Nếu mỗi bước là một giây, 1790 bước thì cũng gần nửa tiếng rồi.”
Ngay cả khi đếm bước, cậu cũng lãng mạn đến thế.
“Vậy hãy hứa với nhau.” C đặt một nụ hôn nhẹ lên mí mắt của Lận Hoài Sinh: “Không cần đếm đến 1790, tôi sẽ quay lại.”
“Tất nhiên em tin ngài mà.”
Nhân lúc hắn ta đang cúi xuống, Lận Hoài Sinh cũng hôn lên vết sẹo dưới mắt của C.
Cả hai cùng hôn lên vùng quanh mắt, đều là những nụ hôn như hoàn thành một nghi thức trao đổi. Mà C cảm thấy như nhờ nụ hôn của Lận Hoài Sinh mà hành động của hắn ta mới được chấp nhận.
Lận Hoài Sinh tiễn C rời đi, nhưng sau khi đối phương rời khỏi thì cậu ngay lập tức trượt ghế về phía màn hình điều khiển, để cánh cửa “không an toàn” kia mở toang. Về phần Leon đang nằm dưới đất, Lận Hoài Sinh thậm chí không thèm liếc mắt nhìn.
Màn hình điều khiển hiển thị hàng loạt chương trình và mã code, đáng tiếc đây không phải là lĩnh vực mà Lận Hoài Sinh thành thạo. Cậu định nhân cơ hội phá hủy hệ thống giám sát mà Leon đã nhắc tới hôm qua nhưng Arnold hoặc Israel đã làm trước đó, nên lúc này cậu thực sự không có việc gì để làm.
Lận Hoài Sinh không thích việc chờ đợi thụ động. Cậu đứng dậy, nghĩ rằng mình có thể tìm chỗ mà những kẻ bắt cóc giấu vũ khí và đạn dược. Hiện tại trong tay cậu chỉ có con dao mà C đưa trước khi rời đi. Lận Hoài Sinh nghĩ rằng cậu có thể tìm thêm vài thứ.
“Lận Hoài Sinh!”
Nghe thấy tiếng gọi, Lận Hoài Sinh quay đầu lại thấy người gọi là Arnold.
Arnold bước nhanh vào. Tại hiện trường sau khi bị hủy hoại bởi bạo lực và gϊếŧ chóc, Lận Hoài Sinh đứng đó với một vẻ đẹp khác biệt khiến người ta lo lắng cho sự an toàn của cậu.
Tính ra chỉ mới một ngày không gặp, nhưng khi Arnold cuối cùng tìm thấy Lận Hoài Sinh thì cảm xúc dâng trào vẫn chưa lắng xuống. Y thậm chí quên mất thực tế rằng Lận Hoài Sinh thực sự có thể nhìn thấy: "Nào, đưa tay cho tôi, tôi sẽ đưa cậu đi."
Dưới ánh nhìn tươi cười của Lận Hoài Sinh, Arnold chợt nhận ra điều gì đó, vị Đại tá nhìn vào đôi mắt trong sáng ấy, biểu cảm có chút bối rối: "Xin lỗi." Y rút tay lại.
Lận Hoài Sinh lắc đầu: "Arnold tiên sinh xứng đáng nhận một lời khen ngợi chân thành nhất."
"Tôi đã nhờ Israel chuyển lời đến anh, đó cũng là cách tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra lúc đó."
Arnold nói: "Đó là việc tôi không thể chối từ."
"Sự tận tâm của Arnold tiên sinh còn vượt xa dự liệu của tôi."
Arnold nhìn theo ánh mắt của Lận Hoài Sinh thấy những màn hình giám sát bị phá hủy, dừng lại một chút, nhưng vẫn thành thật nói: "Là Israel làm đấy." Từ giọng điệu của Lận Hoài Sinh, có thể thấy chuyện này rõ ràng đã giúp cậu rất nhiều.
Phải biết rằng tối qua Arnold đã phản đối, y gϊếŧ Leon đã gây ra không ít náo động, nếu thêm việc phá hoại thiết bị thì rất có thể sẽ dẫn Centipede đến. Nhưng Israel không nghe lời khuyên của y, hành động nhanh hơn lời nói. Khi đã đập vỡ cái đầu tiên, lúc đó Arnold còn có thể làm gì anh ta đây.
Người đàn ông lúc này cúi mắt trông có vẻ u sầu, nhưng y không giỏi biểu đạt nên quay sang nói với Lận Hoài Sinh: "C biết chúng tôi đã gϊếŧ Leon, hiện đang truy tìm chúng tôi khắp nơi. Tôi và Israel tách ra chạy trốn và hẹn rằng ai tìm thấy cậu trước phải đảm bảo đưa cậu đi an toàn."
Lận Hoài Sinh không sửa lời Arnold, thực ra Centipede không hề biết, thậm chí còn nghĩ rằng Leon bị "hắn" điên rồ nào đó gϊếŧ chết.
"Lận Hoài Sinh, trong da tôi có một con chip, bên trong chứa hệ thống định vị, trong tình trạng bình thường thì không kích hoạt mà chỉ dùng cho thời kỳ đặc biệt khi chúng tôi tác chiến, nên lúc đó họ không kiểm tra được. Đêm qua tôi đã lấy chip ra cắm vào máy chủ ở đây, quân đội Liên bang sẽ nhận được tín hiệu định vị ngay lập tức, nếu tính thời gian thì cũng sắp đến rồi."
Như để chứng minh lời Arnold, tường và trần xung quanh dần rung chuyển mạnh mẽ, căn cứ bí mật này đã bị máy bay chiến đấu của Liên bang khóa mục tiêu một cách chính xác, dưới sự oanh tạc của pháo đạn sắp sửa sụp đổ.
"Hoài Sinh, cậu đã làm rất tốt rồi, đừng lo lắng, chuyện sau này đã có tôi và Israel lo liệu."
Đá vụn đã bắt đầu rơi xuống, giữa họ còn vài bước và Arnold một lần nữa đưa tay về phía Lận Hoài Sinh.
"Nào! Đưa tay cho tôi."