Sáng sớm, C tỉnh dậy vào giờ cố định, trấn an cừu con đặc biệt gắn bó với hắn ta, để cậu ngủ thêm một chút.
Thực ra, C định tranh thủ lúc Lận Hoài Sinh còn chưa tỉnh để đi gϊếŧ Israel và Arnold.
Hôm qua, C và Leon đã đến mức sống chết không thể hòa giải khiến C phải một lần nữa điều chỉnh kế hoạch.
Người đàn ông này, bề ngoài trông có vẻ bình tĩnh nhưng mỗi bước chân càng xa khỏi tổ, nội tâm hắn ta càng rạn nứt, biến thành một kẻ điên cuồng với lòng dũng cảm đơn độc, trở nên phấn khích và điên loạn hơn khi đối mặt với những khó khăn nguy hiểm.
Rồi hắn ta phát hiện Leon đã chết trong phòng điều khiển chính. Hiện trường có dấu vết của một trận chiến ác liệt đến nỗi màn hình giám sát cũng bị phá hủy phần lớn.
Leon nằm trên sàn, máu dưới người đã khô thành màu đỏ thẫm, đôi mắt gã lật ngược, nhìn chằm chằm về phía cửa, ngón tay chỉ về phía màn hình giám sát nhưng đã bị cắt đứt một cách tàn nhẫn và bị ném sang một bên. Từ mức độ co quắp của bàn tay và các ngón tay còn lại, C đưa ra kết luận.
Người đồng đội cũ bị gϊếŧ một cách tàn nhẫn nhưng Centipede không hoảng loạn, cũng không tức giận. Hắn ta bình tĩnh, thậm chí thờ ơ điều tra hiện trường như thể người nằm chết kia chỉ là một đống thịt thối chứ không phải một con người.
Hắn ta lật xác của Leon lại và nhìn thấy con dao cắm vào tim Leon.
Đó là con dao của hắn ta.
Là con dao mà hôm qua con cừu nhỏ đã cầm để cố gϊếŧ Israel, cũng chính là con dao mà hắn ta đã dùng để đâm xuyên qua vai của Leon.
Người gϊếŧ Leon đã rõ ràng. Lận Hoài Sinh không thể nhìn thấy, cũng không có khả năng gϊếŧ một gã to lớn như Leon.
Hắn ta gϊếŧ người lúc nào? Tại sao hắn ta không có bất kỳ ký ức nào về việc đó?
C cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng hắn ta không nghi ngờ mạnh mẽ về việc mình đã gϊếŧ Leon, chỉ thắc mắc về khoảng trống trong ký ức và cách hoàn thành việc đó chứ không phủ nhận động cơ của mình.
C đứng dậy, thu lại con dao găm và bắt đầu quay trở lại. Khi hắn ta quay lại phòng, Lận Hoài Sinh đã tỉnh, hơn nữa trông có vẻ như đã tỉnh từ lâu.
Điều C thích nhất là nhìn thấy cừu con cuộn tròn trong chiếc chăn ngập mùi của cả hai người, giống như hành động làm tổ của loài thú. Nhưng điều làm C rung động hơn là dù đã tỉnh, cừu con vẫn không rời khỏi giường, cậu nhất định phải đợi C trở về và đợi C đưa mình ra khỏi “tổ”.
Trước tiên C giấu con dao găm đầy máu, sau đó mới tiến lại gần giường. Lận Hoài Sinh dụi mắt nói: "Tiên sinh, ngài đã về rồi à."
Nhưng ngay sau đó, cậu ngửi thấy một mùi lạ và hỏi: "Có mùi gì lạ vậy..."
Khứu giác của cừu con thật nhạy.
C nói với Lận Hoài Sinh: "Là mùi máu."
Chưa đợi cừu con kịp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và căng thẳng, C đã kịp thời bổ sung: “Leon chết rồi.”
“Cừu con, bây giờ chúng ta thu dọn rồi đi thôi.”
“Em đi đến phòng điều khiển đợi tôi, tôi sẽ đưa em đi. Tôi phải giải quyết hai tên Arnold kia trước.”
Có lẽ sợ Lận Hoài Sinh đòi đi theo, C tiếp tục nói: “Không thể để bọn chúng lại. Mặc dù không biết Leon chết trong tay bọn chúng như thế nào, nhưng hiện tại ở đây rất nguy hiểm. Tôi sẽ đưa em đến phòng điều khiển trước, Leon đã chết ở đó rồi, chắc chắn bọn chúng sẽ không quay lại lần thứ hai đâu.”
Những lời nói dối của hắn ta tuôn ra lưu loát, như thể đã được chuẩn bị hàng trăm lần trong đầu.
Nhưng thực tế là C đã đảo lộn trắng đen, vu oan giá họa. Arnold và Israel đều bị trói và giam ở hai nơi khác nhau, trong tay không hề có vũ khí nào đủ sức chống lại Leon. Hai người đó là những người yếu thế về hành động, cũng như về quyền lên tiếng nên dễ dàng bị C bôi nhọ.
Nghe xong, Lận Hoài Sinh quả nhiên tỏ vẻ lo lắng, bắt đầu căng thẳng và sợ hãi. Cậu hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của C mà không chút do dự.
“Vâng, em nghe theo ngài.”
Đôi lúc C cảm thấy sự tin tưởng mà Lận Hoài Sinh trao cho hắn ta quá dễ dàng.
Trong lời nói dối mà Centipede dựng lên, cả hai người họ cùng diễn một màn trốn chạy khẩn cấp một cách chân thực.
Lận Hoài Sinh bước xuống giường rồi đi tất và giày, còn C thì lấy áo khoác giúp cậu. Đợi đến khi Lận Hoài Sinh đứng dậy, C giúp cậu xỏ vào một tay áo rồi nhanh chóng dùng áo khoác quấn lấy toàn bộ người cậu, kéo khóa lên đến tận cằm, che kín cả cổ và cằm của Lận Hoài Sinh.
Đó là áo của Centipede. Sự chênh lệch chiều cao giữa hai người khiến khi Lận Hoài Sinh mặc áo khoác của Centipede, trông cậu có một cảm giác khó tả. Chỉ cần nhìn thấy chiếc áo khoác rộng thùng thình trên người cậu thì người khác sẽ biết rằng sau lưng cậu có một người đàn ông chiếm hữu đầy mạnh mẽ, và chiếc áo này là một cách khác để hắn ta ôm lấy người yêu của mình.
Cuối cùng, C còn cẩn thận giúp Lận Hoài Sinh chỉnh lại chiếc mũ trùm phía sau.
Nhân cơ hội này, hắn ta cúi xuống và xác nhận vết bầm xanh nhạt trên gáy của Lận Hoài Sinh vẫn còn đó. Nó vẫn ở đó, điều này khiến C thở phào nhẹ nhõm. Kẻ gϊếŧ Leon đã có tên gọi rõ ràng. Chính là con người điên loạn trong hắn ta, con người khát máu và bệnh hoạn của hắn ta, “hắn” muốn gϊếŧ bất cứ ai, thậm chí muốn bóp nghẹt cả cừu con của mình, bóp nghẹt cả tình yêu của mình. Việc gϊếŧ Leon dường như cũng là điều đương nhiên.
“Đi thôi, cừu con.”
Họ cùng đi đến phòng điều khiển, Leon vẫn nằm ở đó. Sau khi con người chết đi thì dòng chảy thời gian trên cơ thể họ biểu hiện rất rõ ràng, dường như hình dáng thi thể còn quái dị hơn so với nửa giờ trước khi C nhìn thấy.
C không sợ hình dáng ghê rợn của cái chết, nhưng bản thân cái chết đã khiến con người phải kính sợ. Lúc này, C lại cảm thấy may mắn vì Lận Hoài Sinh không thể nhìn thấy.
C đưa Lận Hoài Sinh đến chỗ ngồi thường ngày của hắn ta, bảo cậu ngồi đợi và dặn dò: “Sau khi tôi đi, em khóa cửa lại, cánh cửa cách tay phải của em khoảng 15 bước. Đợi đến khi tôi gọi thì em mới được mở cửa.”
Lận Hoài Sinh gật đầu.
Cậu ngồi trên một chiếc ghế xoay, khẽ đẩy chân và ngay lập tức trượt đến bên cạnh C. Có lẽ cậu sẽ đâm vào C, nhưng may mắn là C đã giữ chặt tay ghế. Trước đó, rõ ràng cậu thanh niên đã có vẻ lo lắng thật sự nhưng cậu không chỉ mỏng manh và nhạy cảm mà còn có nhiều hành động giúp xua tan lo âu, thậm chí mang tính vui tươi.