C cảm thấy mình đã phát điên, nhưng giờ đây dường như Lận Hoài Sinh cũng sắp phát điên.
Từ một cặp bắt cóc và con tin với mối quan hệ méo mó, họ đã biến thành hai kẻ điên khùng lớn nhỏ trong tình yêu, đang chơi vơi và không thể tự thoát ra.
Sau khi hối hận vì những gì đã làm với Lận Hoài Sinh, C không còn mong muốn Lận Hoài Sinh thay đổi nữa. Nhưng cậu đã thay đổi và trở nên giống hắn ta.
Con cừu nhỏ dùng những lời ngọt ngào vụng về của mình để cố thuyết phục Centipede, như thể từng liều từng liều thuốc độc đang chảy vào tai của hắn ta.
Có lẽ Lận Hoài Sinh nghĩ rằng, chỉ cần đôi mắt của cậu không được chữa lành thì cậu sẽ mãi mãi không phải nhìn thấy vết sẹo trên khuôn mặt của C nữa, với lại cậu có thể tự lừa dối bản thân, làm tê liệt chính mình để tiếp tục làm con cừu nhỏ của kẻ bắt cóc.
Centipede đã cắt đứt đường lui của cậu. Liên bang chỉ xem cậu là kẻ bắt cóc thứ ba, ngoài bên cạnh C thì Lận Hoài Sinh không còn nơi nào khác để nương náu.
C cũng hiểu rõ điều này.
Cuối cùng, người đàn ông ấy khó khăn mở lời, thuận theo ý của Lận Hoài Sinh: "Được... Chúng ta sẽ không chữa mắt nữa."
Lận Hoài Sinh đã đạt được mục đích, lần này hành động hôn lên vết sẹo trên mặt C trở nên tự nhiên và thành thục hơn.
"Tiên sinh, ngài tốt với em thật đấy."
C cảm thấy đây là sự mỉa mai sâu sắc nhất từ con cừu nhỏ vô tình đối với hắn ta.
Khi C càng yêu Lận Hoài Sinh thì sự mạnh mẽ và khao khát kiểm soát trước đây của hắn ta trở nên nực cười. Những thứ đó không còn mang lại cho hắn ta niềm vui hay sự hưng phấn nữa, mà đã trở thành những vết sẹo trong tình yêu của hắn ta, những vết nhơ mà hắn ta coi là nỗi nhục.
Trước đây, hắn ta đã từng yêu một người bằng những thứ như thế, và điều đó khiến C cảm thấy buồn nôn. Nhưng yêu, hay bất cứ điều gì gọi là tình yêu trên thế gian này, chỉ khi yêu sâu đậm thì mới hiểu rõ, mới biết rằng những suy nghĩ và hành động trước đây nông cạn đến nhường nào, nhưng không thể quay đầu thay đổi.
Để thừa nhận sai lầm của bản thân, bất cứ ai cũng phải trải qua quá trình mổ xẻ tàn nhẫn với chính mình. C gần như tự giải phẫu bản thân đến mức đầy rẫy vết thương.
Hắn ta bắt đầu cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa, dù trong lòng vẫn yêu, nhưng khi Lận Hoài Sinh luôn ở bên cạnh hắn ta từng giây từng phút, C bắt đầu cảm thấy một chút lo lắng vô lý, một khao khát muốn trốn chạy khỏi người mình yêu, chỉ cần một phút trong 24 giờ cũng đủ.
C nói rằng hắn ta sẽ đi lấy đồ ăn. Và thực sự cũng đã đến giờ ăn.
Lận Hoài Sinh tỏ ra rất không nỡ, con cừu nhỏ đưa tay ra từ dưới chăn, như tự bóc mình ra khỏi chiếc kén mềm mại, nắm lấy vạt áo của C: "Em phải ở lại một mình sao?"
C kìm nén, không thể bộc phát. Hắn ta đã hiểu rõ sự đê tiện trong tình yêu của mình, nhưng cuối cùng cũng không dễ gì dứt bỏ. Chỉ cần con cừu nhỏ vẫn tỏ ra cần hắn ta toàn tâm toàn ý, C vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc, linh hồn hắn ta sẽ rung lên phấn khích như một kẻ nghiện, để lộ ra bộ mặt xấu xí của một kẻ không thể tự thoát ra.
Con cừu nhỏ nghe thấy điều gì đó từ sự im lặng của C, tự cậu lật người rồi từ giữa giường chuyển đến mép, dang hai tay ra ôm lấy chân của C để đầu cậu vừa vặn có thể tựa lên bụng của C. Dường như cậu thấy cái "gối" này mềm cứng vừa đủ nên còn ôm chặt hơn.
Khoảng cách gần đến mức khó chịu, C phải kìm nén hơi thở, nếu không hắn ta sẽ cảm thấy mình giống như một tên thú vật.
"Sẽ về nhanh thôi, tôi hứa."
"Cừu con, em vẫn chưa nói muốn ăn gì."
Nghe C nói vậy, Lận Hoài Sinh mới miễn cưỡng buông tay, nhưng câu tiếp theo của C lại khiến cậu thay đổi thái độ. Con cừu nhỏ ngồi trên giường, với giọng điệu nũng nịu chỉ đạo C: "Tiên sinh làm món trứng hấp đi."
Nói xong, Lận Hoài Sinh có chút cảm thấy bản thân mình quá thô lỗ nên cậu trở nên cẩn thận hơn, nhưng vẻ mặt trông mong của cậu khiến người khác dễ dàng hiểu được suy nghĩ thật sự trong lòng cậu: "Không được sao..."
Được, sao lại không được.
C đã có thể phá bỏ nguyên tắc của mình vì Lận Hoài Sinh, đồng ý không chữa mắt cho cậu dù trong lòng đau đớn, vậy việc tự tay làm một bữa ăn thì có đáng gì. Nhưng điều khiến C cảm thấy phức tạp là món ăn hắn ta nấu chẳng ra gì, tại sao con cừu nhỏ vẫn sẵn lòng ăn lần thứ hai.
"... Lần trước làm không ngon lắm."
Phải biết rằng, C đã cố gắng nói giảm nói tránh, mô tả bát trứng hấp thảm hại đó dễ nghe hơn một chút.
Lận Hoài Sinh cười rạng rỡ, rồi lập tức phá vỡ lớp vỏ ngụy trang của C.
"Em biết mà, đúng là không ngon, lưỡi em đâu có hỏng."
Centipede bị nghẹn lại, không biết phải đáp lại thế nào.
Đây chính là sự xấu xa và đáng yêu của con cừu nhỏ, những lời nói của cậu cần phải nghe trọn vẹn, cậu sẽ thành thật nói ra những điều làm người ta đau lòng, nhưng cũng sẽ chân thành nói ra những lời yêu thương.
"Nhưng em cũng nhớ cái hẹn chưa thực hiện với tiên sinh."
"Cùng ăn chung một bát nhé." Lận Hoài Sinh ngước nhìn: "Hơn nữa, lần này tiên sinh chắc chắn sẽ làm ngon hơn, đúng không?"
Khi yêu một người, dù đối phương nói những lời dối trá hay biện minh vụng về, thì người ta vẫn tình nguyện tin tưởng. C từ chỗ không sẵn lòng, cuối cùng lại hoàn toàn tự nguyện, sự thay đổi ấy diễn ra vô cùng tự nhiên.
...