Leon giật mình hoảng hốt, rồi nhìn lại C với vẻ điềm tĩnh không thể nào lạnh lùng hơn, gã nén lại câu chửi: "Mẹ kiếp, C, mày mang theo súng khi nào thế..."
C không đáp lại lời của Leon.
Chỉ nói: "Mấy thứ này cậu ta ném thoải mái, chẳng ảnh hưởng gì cả."
Nói nhảm! Leon thầm chửi trong lòng. Dù Israel và Arnold có mất giá trị ngay lập tức thì họ vẫn cần con tin để diễn màn cuối trước Liên bang, giờ thiết bị đã hỏng gần hết, chẳng phải Centipede đang nói dối trắng trợn sao?
Trong mọi việc liên quan đến con cừu nhỏ của hắn ta, C vẫn thể hiện tình cảm và lòng trắc ẩn, nhưng vào những thời điểm khác, hắn ta chẳng khác gì một kẻ điên hoàn toàn.
Leon không thể chấp nhận việc phải làm việc cùng một kẻ điên, sớm muộn gì cũng chết cùng nhau.
Và tất cả nguồn cơn của chuyện này...
Leon căm hận lườm một cái sắc lẹm về phía Lận Hoài Sinh.
Nhưng C lại giơ súng lên một lần nữa.
Leon toát mồ hôi lạnh.
Nhưng lần này, C rõ ràng nhắm thẳng nòng súng vào Israel.
Sự hung ác trong đôi mắt màu xám của hắn ta còn đáng sợ hơn viên đạn, trượt theo nòng súng đen ngòm găm thẳng vào người Israel. C cuối cùng không nổ súng.
"Nếu mày không biết giữ cái miệng của mình, tao sẽ giúp mày giải quyết cả cái miệng và hàm răng đó."
...
Vài giờ sau, họ lại ở cùng nhau trong phòng ngủ.
C hoàn toàn phản bội vai trò là một tên bắt cóc của mình, chỉ cần Lận Hoài Sinh ở trước mặt hắn ta, mọi việc hắn ta làm đều đặt con cừu nhỏ lên hàng đầu.
Lận Hoài Sinh vẫn còn mang dáng vẻ ủ rũ, C nghĩ rằng con cừu nhỏ vẫn còn buồn vì lời của Israel. Hắn ta để Lận Hoài Sinh ngồi bên mép giường, còn mình thì quỳ dưới chân cậu, như một hiệp sĩ trung thành, như một nô bộc cố gắng lấy lòng chủ nhân.
"Đừng bận tâm vì những kẻ như thế."
Dù C nói vậy, nhưng gương mặt của con cừu nhỏ vẫn cau lại, khiến lòng C càng thêm mềm mại.
"Trưa nay muốn ăn gì? Để lát nữa tôi đi lấy cho em."
C dự định sẽ kết thúc mọi chuyện nhanh chóng nên họ sẽ không ở lại đây lâu nữa, và với lượng thực phẩm dự trữ dồi dào, không cần phải mang hết đi nên lúc này Lận Hoài Sinh có thể tùy ý lựa chọn và tận hưởng.
Lận Hoài Sinh nhíu mày, dùng tay che miệng để không phải nghe những lời mà cậu không thích từ C.
Cậu che rất chính xác, che đúng vào môi C, khiến hắn ngay lập tức ngừng nói, chỉ lắng nghe sự chỉ thị của con cừu nhỏ.
Nhưng khi C im lặng, Lận Hoài Sinh lại không tỏ ra hài lòng, bàn tay của cậu đang phủ lên môi C vặn vẹo một cách trẻ con, như thể muốn ép đôi môi đó phải nói gì đó.
"Tiên sinh.” Lận Hoài Sinh chủ động thừa nhận lỗi của mình với C: "Em đã không làm tốt chuyện này."
"Tại sao ngài không tức giận?"
C không hiểu tại sao con cừu nhỏ lại nghĩ vậy, hắn ta giờ đang cố hết sức để chiều theo ý Lận Hoài Sinh.
"Tôi yêu em không phải vì em có thể làm gì cho tôi, cừu con."
C không muốn Lận Hoài Sinh chú ý đến chuyện này nữa.
"Hơn nữa, sớm thôi những người đó sẽ không còn giá trị gì nữa."
Nghe đến đây, phản ứng của Lận Hoài Sinh vẫn rất bình thản, hoàn toàn khác với lúc ban đầu. Cậu không còn xem Israel và những người khác là đồng loại của mình, cũng không còn có chút lòng thương hại nào với họ. Con cừu nhỏ chỉ còn quan tâm đến C, người đang ở bên cạnh cậu. Khi C gỡ tay của Lận Hoài Sinh ra khỏi miệng mình, cậu bắt đầu nghịch tay của C.
Thấy vậy, C thử thăm dò hỏi: "Cừu nhỏ thích nơi nào, chờ khi mắt em được chữa khỏi, chúng ta sẽ đến đó sống."
"Thật sao!"
Lận Hoài Sinh rất vui mừng, cậu kể cho C nghe hàng loạt nơi mà cậu mơ ước được đến, luyên thuyên không dứt, thậm chí cậu còn nói: "Chúng ta đi ngay thôi, có quá nhiều nơi rồi, em không thể chờ được nữa."
"Phải chữa khỏi mắt em trước đã."
Nhưng Lận Hoài Sinh lại tỏ ra có chút phản kháng, cậu buông tay C ra, quay lưng lại, lấy chiếc gối ra đặt giữa mình và C. Giọng cậu trầm buồn vang lên qua lớp gối mềm: "Em không muốn chữa mắt..."
Suy nghĩ buông xuôi của con cừu nhỏ khiến C cảm thấy rất đau lòng, hắn ta nghĩ rằng tất cả những điều này đều là do mình gây ra. Chính hắn ta đã khiến mọi thứ trở nên như vậy và giờ đây lại muốn khuyên nhủ cậu làm C cảm thấy bản thân thật giả dối và ghê tởm.
Ở trước mặt Lận Hoài Sinh, C hoàn toàn không còn chút tôn nghiêm nào. Hắn ta tự hạ thấp mình, tự dẫm đạp lên bản thân, chỉ cần vì Lận Hoài Sinh, hắn ta sẵn sàng chôn vùi mình vào cát bụi.
Khi hắn ta nói đến khô cả cổ thì Lận Hoài Sinh mới buông gối ra. Con cừu nhỏ mặt không cảm xúc, dẫn dắt tay C đến chạm vào hốc mắt của mình, bắt chước hành động mà C thường làm trước đây. Lúc này, Lận Hoài Sinh mới để lộ chút buồn bã.
"Tiên sinh, ngài không còn thích em nữa sao?"
"Vì em không hoàn hảo?"
C lập tức phủ nhận: "Không phải!"
Người đàn ông này đã trở nên khiêm nhường đến mức không còn giống với con người hắn ta trước đây nữa. Thứ duy nhất hắn ta không cho phép bị chà đạp chính là tình yêu của hắn ta.
Lận Hoài Sinh bật cười giữa những giọt nước mắt, rồi lại tỏ ra vô cùng phụ thuộc vào Centipede. Cậu thậm chí còn nắm chặt cổ tay của người đàn ông, không cho phép bàn tay của hắn ta rời khỏi khuôn mặt mình, rồi chủ động cọ má nhẹ nhàng vào lòng bàn tay của hắn ra.
Cậu mỉm cười, nói: "Vậy thì đừng chữa mắt nhé? Được không?"
Thậm chí giọng nói còn có chút nũng nịu.
Rồi Lận Hoài Sinh cũng đưa tay ra, dò dẫm tìm đến vết sẹo trên mặt của C.
Ngay khi con cừu nhỏ chạm vào khuôn mặt mình, C lập tức cảm thấy có điều không ổn, thậm chí hắn ta con muốn lùi lại, muốn ngã ra sau, muốn giấu vết sẹo xấu xí của mình đi. Nhưng không hiểu sao lần này Lận Hoài Sinh lại có thể tìm thấy nó nhanh như vậy. C cứng đờ cả người, hắn ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lận Hoài Sinh. Hắn ta vẫn nhớ rõ vẻ mặt cực kỳ sợ hãi của con cừu nhỏ sáng nay.
Nhưng lần này, khi vừa chạm vào vết sẹo, cơ thể của Lận Hoài Sinh cũng run rẩy, nhưng cậu đã kìm nén được, hoặc có thể nói là, dù sợ hãi về mặt sinh lý nhưng cậu vẫn không dừng lại hành động thân mật của mình.
Không hiểu tại sao, C chẳng hề thấy vui chút nào.
Lận Hoài Sinh xác định được vị trí của vết sẹo, đôi môi run rẩy của cậu đặt lên đó một nụ hôn. Cậu nở một nụ cười nhợt nhạt nhưng đầy hân hoan, thông minh dùng điều này để mặc cả với C.
"Tiên sinh, không cần tìm cách chữa mắt cho em đâu, em cảm thấy như bây giờ là tốt lắm rồi."