Cạm Bẫy Cừu Non

Chương 8: Stockholm (8)

Đây là vụ cướp đoạt trong bóng tối.

Con cừu bị kèm hai bên đến rơi nước mắt, rất nhanh, cả khuôn mặt cậu đều là nước mắt. Cậu rơi vào nỗi sợ hãi tột cùng, cả người giống như bị hỏng mất, miệng bị bịt chặt cũng không khép lại được, đầu lưỡi đưa ra, vừa lúc liếʍ được vết thương trong lòng bàn tay người đàn ông.

Lận Hoài Sinh nghe được đối phương kiềm nén tiếng thở gấp.

Là Arnold.

Có lẽ Arnold cũng không muốn đầu lưỡi trơn trượt ẩm ướt khoan sâu vào vết thương của mình, tay anh ta đang bịt nửa mặt Lận Hoài Sinh cũng lỏng ra một chút. Anh ta biết đứa nhỏ này quá căng thẳng, lại có thần kinh nhạy cảm yếu đuối, cơ thể đang dựa vào lòng hắn lúc này run rẩy không ngừng, Arnold phải xem xét tới trạng thái tâm lý của Lận Hoài Sinh, do đó người đàn ông cố ý làm dịu giọng mình.

"Tôi sẽ buông tay, đừng sợ, cũng đừng hét lên, được chứ?”

So sánh với lời cam đoan của Arnold, Lận Hoài Sinh lại càng quan tâm tới cảm giác khủng bố mà hai người đàn ông dáng người và sức mạnh lớn hơn cậu rất nhiều mang lại cho cậu. Qua mấy giây đầu óc trì độn Lận Hoài Sinh mới hoàn toàn hiểu được những lời Arnold nói. lẩy bẩy gật đầu.

Cậu vẫn đang khóc, nước mắt lại rơi trên tay Arnold. Có lẽ hổ khẩu của anh ta đã trở thành cái hồ chứa nước mắt của cậu nhóc này.

(Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)

Arnold lộ ra chút bất lực.

Chẳng qua chăm sóc kẻ yếu đã trở thành ý thức trách nhiệm tự nhiên của Arnold.

“Tôi sắp buông tay đây.”

Arnold không ngừng đưa ra ám thị cho Lận Hoài Sinh trong lòng, dường như anh ta có thể kiểm soát được, trên thực tế trong lòng Arnold đang nắm một cái đồng hồ bấm giây, nghe nhịp tim của người trong lòng từ từ bình tĩnh lại.

"Rất tốt, bé ngoan, giờ tôi buông tay, được chứ?”

Sau khi Arnold nói xong, anh ta liền buông tay. Âm thanh Lận Hoài Sinh thở hổn hển trong bóng tối đặc biệt rõ ràng, nhưng cậu không kêu lên. Cừu nhỏ sợ hãi lúng túng sau cùng cũng không dẫn thợ săn đến.

Dù là Arnold cũng lén lút thở phào một hơi.

Người đàn ông quỳ trên đất, anh ta vỗ về sống lưng vẫn run rẩy của thanh niên, liên tục đưa ra những lời khẳng định tích cực, sáng lạn.

"Ngoan lắm, cảm ơn cậu.”

Lận Hoài Sinh vẫn còn kinh hồn bạt vía, chỉ thất thần dựa vào Arnold, đến nỗi anh ta nói cái gì đầu óc si ngốc của cậu cũng không nghe rõ.

Việc cướp đoạt và nhai nuốt thức ăn đã kết thúc rồi. Bây giờ nghĩ lại là ai, đáp án không cần nói cũng rõ. Israel đem mấy mảnh đồ ăn mà gã ta không ăn ném cho Arnold, gã ta cúi người, vô hình trung làm Lận Hoài Sinh bị giáp công cả hai mặt trước sau làm cậu không thể di chuyển một bước.

Sau nhiều ngày bị giam, mắt của Israel cơ bản đã thích ứng với bóng tối. Gã có thể nhìn rõ từng đường nét trên da thịt cừu nhỏ, nhưng cừu nhỏ không nhìn thấy gã.

Vì thế Israel cảm thấy đáng tiếc.

Có thứ gì đó vạch nhanh một đường dưới khoé mắt cậu, lực rất nhẹ, nên Lận Hoài Sinh không kịp phản ứng, nét mặt có chút chết lặng, nhưng sau đó cậu liền nghe được tiếng cười trầm thấp vui vẻ của Israel.

Israel đưa tay ra gạt đi nước mắt trên mặt cừu nhỏ, gã ta hấp thu món quà mà làn da mềm mại ban tặng, gã đưa ngón tay cái dính đầy nước mắt lên môi hút sạch.

Một mặt gã tội nghiệp đôi mắt mù của cừu nhỏ, một mặt lại dựa vào việc cậu không nhìn thấy mà cả gan ăn cướp trước mặt Lận Hoài Sinh.

Gã vừa ăn vừa than phiền.

“Cừu nhỏ, trong mấy thứ đồ ăn cậu mang về không có nước.”

Mặc dù ý định ban đầu của Lận Hoài Sinh là cho hai người này ăn, nhưng hành động thản nhiên vừa ăn cướp vừa la làng của Israel làm cho trong một khoảnh khắc nào đó Lận Hoài Sinh thật sự muốn giật tung dây thừng đánh vào đầu chó của gã ta. Trong mối quan hệ xã hội của Lận Hoài Sinh, người mà cậu cảm thấy khó đối phó và không thích nhất chính là loại người giống Israel.

Âm thanh hút nước của Israel rất rõ ràng, sau khi cừu nhỏ muộn màng nhận ra lập tức đỏ bừng cả mặt. Hiện tại, so với Israel, Arnold sau lưng càng đem lại cho cậu chỗ dựa vô hình, Lận Hoài Sinh vô thức dựa về sau. Tương đương với việc Lận Hoài Sinh đang ngồi trong lòng Arnold, anh ta lùi lại, đôi chân dài của Arnold cũng phải co về sau và lùi theo, mới có thể giữ một khoảng cách lịch thiệp và đàng hoàng với Lận Hoài Sinh.

Israel hào hứng nhìn, thậm chí vui lòng gây thêm chút lúng túng cho hai người họ.

Gã cố ý tiến lại gần, để Lận Hoài Sinh cảm nhận được hơi thở của gã. Gã chắc chắn là một tên nhóc xấu xa từ nhỏ tới lớn ở một trấn nhỏ, bắt nạt kẻ yếu, ức hiệp cô gái mà mình thích. Cừu nhỏ hiển nhiên bị giật mình, lông mi như cánh quạ đột ngột vỗ một cái, đây là sự phản kháng của cậu sao? Israel say sưa nghĩ. Chóp mũi gã ta bị lông mi cậu quét qua.

Israel bây giờ đã ăn no uống đủ, tính nết tồi tệ của gã lại liên tục lộ ra gây đủ thứ chuyện. Cho dù Arnold đã ném qua ánh mắt cảnh cáo nghiêm khắc cũng không có đe doạ quá lớn với Israel.

“Cừu nhỏ, trên mắt cậu có bươm bướm.”

Gã còn đưa tay chạm vào lông mi của Lận Hoài Sinh.

Ngay lúc Lận Hoài Sinh cảm thấy bản thân không thể chịu đựng nổi nữa, thình lình nghe dược nửa câu sau của Israel.

“Thật xinh đẹp. Dáng vẻ lúc cậu rơi thật nhiều nước mắt.” Israel cười một tiếng, “Sáng như vậy……Cừu nhỏ, mắt của cậu sẽ không phải là không bị mù chứ?”

Lận Hoài Sinh chợt dừng.

Sự hoài nghi đùa giỡn của Israel cũng đánh thức Arnold. Arnold là người có thể cảm nhận rõ ràng nhất trạng thái của thanh niên. Ban đầu Lận Hoài Sinh hoàn toàn bất động, nhưng cơ thể cứng đờ dần dần xen lẫn với sự run rẩy, giống như một loại bệnh của cơ thể, bản thân cậu căn bản không thể khống chế, biên độ run rẩy càng lúc càng lớn, làm cho Arnold không thể không trước tiên quan tâm trạng thái của cậu.

“Cậu vẫn ổn chứ?”

Không đợi Israel nói xong, chỉ thấy Lận Hoài Sinh đột ngột bổ nhào về phía Israel. Sự run rẩy của cậu hoàn toàn là vì phẫn nộ, cho dù cậu căn bản không đánh lại Israel nhưng cừu nhỏ vẫn phát động “cuộc tiến công” với tiếng rêи ɾỉ trong miệng.

Bé mù hoàn toàn đánh loạn xạ, càng có khả năng làm ngộ thương chính mình, Israel dễ dàng nắm được sợi dây đang trói cổ tay Lận Hoài Sinh, mượn sức đem người kéo từ trong lòng Arnold ra ngoài một chút. Đến gần rồi, Israel ngửi thấy được sự ôn hoà ngoan ngoãn mà chỉ đứa trẻ ngoan mới có, lúc này, làm cho tinh thần người khác lơi lỏng, cho dù đang tràn đầy hung hiểm cũng không màng tất cả ôm cậu và ngủ một giấc thật ngon.

Sau khi Israel bắt được tay Lận Hoài Sinh còn có thể cảm giác được sức mạnh muốn chiến đấu đến chết của cừu nhỏ. Lận Hoài Sinh vùng vẫy, cổ tay bị dây thừng cọ sát ngày càng thê thảm, máu còn chưa kịp chảy ra ngoài da liền bị dây thừng hút khô, cơn đau làm Lận Hoài Sinh càng run rẩy hơn, nhưng vẫn liều chết vật lộn với Israel, là con cừu chiến đấu hoàn mỹ nhất trong lòng Israel.

Lúc này Israel phát hiện bản thân đùa quá trớn rồi. Gã đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoàn toàn sự phẫn nộ và ý chí chiến đấu của cừu nhỏ, lại đê tiện đến mức bỏ qua lòng tốt của con cừu ngoan ngoãn, hắn vội càng ôm lấy hai tay Lận Hoài Sinh, để tránh cho cậu lại tự mình hại mình như vậy.

"Này, này!”

Sau đó liền bị Lận Hoài Sinh thụi một đấm vào sống mũi.

Lúc này Israel là kẻ ngốc mới buông tay, chỉ có thể cố nhịn sự chua xót ở khoang mũi, nói năng khép nép: "Đừng giãy giụa nữa, đừng! Tôi là nói cậu cứ như vậy sẽ rất đau......Arnold đã trộm được dao về, đợi lát nữa cởi trói cho cậu. được không?”

Israel có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt Lận Hoài Sinh.

"Là tôi sai rồi, tôi không nên nói như vậy, đợi lát nữa cởi trói cho cậu rồi, tôi không đánh trả, để cho cậu trút giận." Vừa nói, thanh niên tóc vàng giống như con chó lớn lấy ngón tay cẩn thận từng tí đυ.ng vào vết thương của Lận Hoài Sinh. Lận Hoài Sinh đau tới co rúm lại.

"Nhìn xem, cậu sẽ đau như vậy đấy.”

Israel cười cười, thân mật vuốt ve khóe mắt Lận Hoài Sinh. Khác với việc uống nước mắt của cậu lúc trước, lần này gã lịch thiệp lại ân cần, chỉ là giúp Lận Hoài Sinh tiêu huỷ chứng cứ cho việc cậu lại rơi nước mắt mà thôi.

Arnold phối hợp lấy con dao nhỏ giấu kỹ trong người ra.

……

Trong phòng giám sát, C đã hút rất nhiều thuốc.

Sau khi Leon đem tin tức nói với mình hắn liền đi ngủ bù. Đêm hôm khuya khoắt, hiện tại chỉ còn C một mình ngồi ở đây. Trong không gian nhỏ hẹp, mùi khói thuốc lá lượn lờ không tan, mùi khó chịu như sòng bạc và nhà chứa dơ dáy bẩn thỉu ở tầng dưới cùng.

C không lo lắng về kế hoạch của bọn họ. Thông tin mà Leon mang đến là tin tức tốt. Video mới nhất của bọn họ cuối cùng cũng làm cho liên bang nhượng bộ rõ rệt, phía liên bang đã tự mình liên lạc với bọn họ, thái độ rõ ràng rất khác với lúc trước, ngay cả yêu cầu hà khắc của C cũng ngỏ ý có thể thương lượng, chỉ đưa ra một giới hạn nhỏ bé không đáng kể: Sinh mệnh của ba con tin còn lại bắt buộc phải được đảm bảo hoàn toàn.

Rất gần với chiến thắng rồi.

Nhưng C lại không khuây khỏa như vậy. Sự hung ác và can đảm trước đây của hắn đã bị cừu nhỏ cản trở. Hắn không còn đơn thuần là một tên bắt cóc nữa, tự nhiên cũng không thể cảm giác được niềm vui thuần khiết của bọn bắt cóc.

Lận Hoài Sinh thật sự đã thay đổi hắn quá nhiều. Ngay cả việc hút thuốc ở đây cũng chỉ còn nửa tinh thần. Trong màn hình giám sát, chỉ có thể nhìn thấy một chút hình dáng của Lận Hoài Sinh, đương nhiên, có lẽ từ trước tới giờ cậu không biết trong phòng còn có camera. Camera này thật sự rất bí mật. C nghĩ nếu như cừu nhỏ biết, nhất định cậu sẽ lấy tư thế tốt nhất luôn lởn vởn trước ống kính, để lúc nào C cũng có thể nhìn thấy cậu. Cậu nhóc đó chắc chắn sẽ làm vậy, C chắc chắn, đó là sự nũng nịu và dễ thương của cừu nhỏ.

Nhưng bây giờ cho dù Lận Hoài Sinh biết, cậu cũng sẽ không xuất hiện vì C.

Mạch suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn, nóng nảy, bọn chúng ăn sạch não C, có giống loài mới xuất hiện ở đó, thậm chí C có thể tự mình cảm giác được bản thân đang từ từ biến thành con người khác. Nhưng nếu như sinh vật mới sinh trưởng trong đầu C là cừu nhỏ, hắn vừa thoáng nghĩ lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Người đàn ông ngẩn người, ảo tưởng, có cơn bão đang khuấy động trong đầu, thuốc lá cháy tới tay hắn mới tỉnh lại, hắn ta phát hiện cừu nhỏ trong camera đang gặp khó khăn.

Trong bóng tối có những hình dáng mờ ảo. Là mấy cái bóng đang chồng chéo lên nhau. C nhanh chóng phân biệt được Lận Hoài Sinh đang ở đâu. Nhưng rất nhanh hắn phát hiện, cừu nhỏ đang bị đè trên mặt đất, bị những kẻ khác thô bạo bắt nạt, bọn chúng cướp đoạt lấy thức ăn của cậu, không biết ơn lại càng gây thêm nỗi đau mới cho cậu. Sự thô tục như vậy, thậm chí còn rất quá đáng, sự xâm phạm đầy tính bạo lực là thứ mà mỗi người đàn ông đều sẽ nghĩ tới.

Một cảnh quay, một màn hình, thế giới đột nhiên đảo lộn.

Con tin bị giam cầm biến thành kẻ xấu, mà kẻ bắt cóc bên ngoài màn hình được giao phó sứ mệnh giải cứu. Điều không thay đổi là con cừu dường như mãi mãi chịu đau đớn.

C chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ dữ dội như lúc này, hắn trực tiếp rút súng, xông qua đó.

Trong mắt và trong lòng đều là người đó, cậu nói cái gì mà hơn 100 bước, đột nhiên trở nên thật đáng ghét. C cảm thấy có 1000 bước, nhưng hắn chỉ dùng vài chục bước mà thôi, ngay lúc cửa mở ra, Israel và Arnold đang núp trong góc tối cùng xông ra, trái phải kết hợp, tay Arnold cầm dao găm, lưỡi dao chỉa thẳng vào tim C.

Trong lúc không để ý, C bị hai người chế ngự. Nhưng C lập tức gắng sức vùng ra, tránh được chỗ hiểm, cuối cùng chỉ bị thương ở vai. Lưỡi dao đâm vào bả vai, mùi máu tanh trộn lẫn với mùi thuốc lá của C gần như chiếm hết khứu giác của người khác trong căn phòng giam nửa kín này. Tên bắt cóc cao lớn phẫn nộ, nhãn cầu màu xám lộ ra hung quang, đột ngột rút súng bắn Arnold.

Mặc dù bắn trượt nhưng tiếng súng khiến người trong phòng càng hỗn loạn hơn.

Những cảm xúc mà C kiềm nén cả ngày nay hoàn toàn bùng nổ ngay lúc này, hắn biến thành một kẻ điên, phát tiết sự căm phẫn trong căn phòng này. Hàng loạt tiếng súng chấn động gần như thủng màng nhĩ, khói thuốc súng và mùi máu tanh đã biến căn phòng này thành lò mổ gϊếŧ chóc. Israel và Arnold vô cùng nhếch nhác, bọn họ đã mất đi cơ hội tốt nhất, điều duy nhất chờ đợi họ tiếp theo dường như là cái chết.

Trong lúc lánh nạn, Arnold nắm chặt lấy Lận Hoài Sinh đang ở bên cạnh, đột ngột kéo con cừu đang trên đất tham gia vào cuộc chiến.

Anh ta muốn kẻ bắt cóc nhìn thấy cừu nhỏ của hắn.

Con tin tốt nhất đang bị các con tin khác kèm hai bên, Arnold cũng đồng thời trở thành kẻ bắt cóc. Người đàn ông Đức hạ thấp lưỡi dao, sau khi khói thuốc súng tan, anh ta để lộ con cờ trong tay cho C ở đối diện nhìn thấy.

C thở hổn hển, ngửi mùi thuốc súng khắp phòng và mùi máu tươi trên người mình, ánh mắt hắn ngay lập tức nhìn chằm chằm Lận Hoài Sinh không nhúc nhích.

Vỏ đạn đầy đất rất có thể khi nãy một trong số chúng đã trúng vào cơ thể cừu nhỏ.

C cảm thấy kinh hãi.

Arnold đem dao găm đặt lên cổ Lận Hòa Sinh, cưỡng ép nói: "Bỏ súng xuống!”

Lúc này, C ngược lại giống như con dã thú ngoan cố chống cự.

"Tao nói, bỏ súng xuống!”

Arnold lạnh lùng nói.

C không hề biết, "kẻ bắt cóc" đê hèn, bỉ ổi mà hắn ta căm ghét nhất, vừa đem lưỡi dao khủng bố nhất đặt lên cổ cừu nhỏ, tay còn lại vòng quanh cổ tay Lận Hoài Sinh, dịu dàng giúp cậu che đi vết thương ở cổ tay.

Tác giả có lời muốn nói:

Kẻ xấu, dũng sĩ, ai là ai, lại là ai được giao cho sứ mệnh~