C không bỏ súng xuống. Hơn nữa còn đem họng súng chỉa vào Israel đang ở một bên khác.
Hiện tại hắn đang trực tiếp so độ tàn nhẫn với Arnold, xem ai dám thật sự không quan tâm đến đồng bọn của mình.
Cho dù phát điên đến mất kiểm soát, người đàn ông này cũng mang trong mình bản chất tinh nhuệ của sói. Hắn biết hậu quả của việc bỏ súng xuống là gì, hắn càng không có khả năng cứu được cừu nhỏ, cho nên sẽ không rơi vào quỷ kế này.
Nhưng hắn cảm thấy đau khổ.
Lận Hoài Sinh đang ở trước mặt hắn, mặc dù cừu nhỏ không nhìn thấy tất cả chuyện này, nhưng hắn ta có loại cảm giác phản bội Lận Hoài Sinh. Người đàn ông cảm thấy sỉ nhục về hành động của bản thân, đối với Arnold-người gây ra tất cả mọi chuyện lại càng căm thù một cách bệnh hoạn hơn, nếu như có thể, bây giờ hắn càng muốn đem họng súng ngắm vào đầu Arnold hơn.
Người đàn ông hung hãn tàn bạo nói với Arnold: "Mày chọn đi.”
Viên đạn nhất định có tốc độ nhanh hơn dao găm, C muốn để gã đàn ông liều lĩnh dám uy hϊếp Lận Hoài Sinh phải lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu như đây là một người có ý thức đạo đức mạnh mẽ, liền để anh ta bị mắc kẹt trong đạo đức của chính mình đi.
Arnold nắm chặt dao găm.
Sự tàn nhẫn của những tên tội phạm là điều người thường khó mà đoán được, có lúc trong những cuộc giao tranh phải bỏ ra cái giá vô cùng lớn mới có thể đạt được thắng lợi. Nhưng Arnold không hy vọng có sự hi sinh như vậy.
Đột nhiên tay anh bị chạm nhẹ.
Là Lận Hoài Sinh chủ động dùng cổ tay chạm vào hổ khẩu Arnold. Vết thương ở cổ tay, vết thương trong lòng bàn tay, bọn họ đều bị thương ở tay này, nếu như máu tươi hòa quyện với nhau, cũng có thể tính là chiến hữu cắt máu ăn thề.
Người chiến hữu trẻ tuổi đã nói với anh ta:
Đừng sợ.
……
Israel vì dỗ dành Lận Hoài Sinh liền để Arnold cắt dây thừng cho cậu.
Arnold đã lấy dao găm từ túi ra. Đây là anh ta trộm được trong căn phòng tra tấn. Hôm nay bọn bắt cóc vốn định gϊếŧ chết anh ta, nhưng nửa đường, sau khi nhận được thông tin trên máy tính gã cơ bắp tên Leon vội vội vàng vàng ra cửa đi tìm đồng bọn. Đã cho Arnold cơ hội tạm nghỉ, anh ta chăm chú nhìn con dao nhỏ vừa sử dụng trên người mình rồi lấy nó đi.
Thức ăn Lận Hoài Sinh mang về buổi tối là niềm vui ngoài ý muốn. Sau khi Arnold xác định chắc chắn thanh niên châu Á đã ăn no ở chỗ những kẻ bắt cóc, mới đồng ý tham gia vào kế hoạch của Israel. Anh ta biết Israel có tính cách thế nào, quyết liệt và ràng buộc sẽ không đem lại hiệu quả tốt, gã sẽ luôn gây ra phiền phức cho kẻ khác, đúng lúc đồng ý với gã, có thể là biện pháp tốt nhất ngăn cản cơn điên của Israel.
Những chuyện sau đó chính là những thứ vừa xảy ra. Israel thật sự đã quá đi quá xa rồi, nhưng những lời của Israel cũng đồng thời nhắc nhở Arnold.
Từ đầu đến cuối Arnold luôn cảm thấy trên người Lận Hoài Sinh có một loại cảm giác lạc quẻ vi diệu, mặc dù không rõ ràng, nhưng trực giác trước giờ của Arnold luôn giúp anh ta khoanh vùng được những điều mấu chốt.
Đây là một bệnh nhân Stockholm rất hoàn mỹ, nhưng dựa theo những lời của Israel, Arnold liền cảm thấy hành động mang thức ăn về của Lận Hoài Sinh thật sự quá kỳ lạ. Người đàn ông không ngừng suy nghĩ trong lòng, ánh mắt cũng theo đó mà rơi vào trên người Lận Hoài Sinh, anh ta phát hiện cái gọi là đôi mắt xinh đẹp của thanh niên không nhìn anh ta, cũng không nhìn Israel, mà đang nhìn chằm chằm một góc tối tăm nào đó trên đỉnh trần nhà.
Tia sáng xẹt qua, Arnold đã đoán được.
Anh ta thu lại con dao và nói.
“Không, chúng ta không thể cởi dây trói.”
Trong bóng tối, những thứ bọn họ có thể nhìn và phát hiện ra quá ít. Cho dù những kẻ bắt cóc không ở bên cạnh bọn họ, nhưng có thể thông qua camera quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Anh ta nhận được nụ cười khen ngợi của thanh niên.
……
Leon đến chậm.
Khi gã đàn ông Siberia cơ bắp đang trong mộng đẹp, nghe được tiếng súng và nhìn thấy bộ dáng đằng đằng sát khí của C đang chĩa súng vào con tin, liền cảm thấy đau đầu và bực bội. Nhưng có Leon ở đó, cuối cùng Arnold và Israel cũng bị chế phục giống như trong dự đoán.
C nắm chặt Lận Hoài Sinh bên cạnh, cậu sống sót sau tai nạn, hắn liền giống như kẻ nghiện ma tuý công khai ở bên người Lận Hoài Sinh hít một hơi thật sâu.
Nhịp tim của hắn còn chưa bình tĩnh lại, lý trí và trái tim đều có thể lao ra ngoài cơ thể sau một giây nữa. C chắc chắn phải tách bọn họ ra, cho nên hắn nhốt Lận Hoài Sinh, để cừu nhỏ gắn chặt bên người mình, nếu cừu nhỏ có thể biến nhỏ hơn hắn liền đem cậu cất vào túi áo, giấu ở trước ngực.
Ai cũng nhìn ra lúc này C có gì đó không bình thường.
Arnold không khỏi lo lắng nhìn C, anh ta không biết rốt cuộc thanh niên đang tính làm gì, nhưng ở bên cạnh một tên bắt cóc như vậy là hết sức nguy hiểm.
Ánh mắt của Arnold lại lần nữa làm C tức giận, bị hắn phán định là thèm muốn và kɧıêυ ҡɧí©ɧ, C trực tiếp rút súng ra, chĩa họng súng đen ngòm còn vương mùi thuốc súng vào Arnold đang bị thương nằm thở hổn hển trên đất.
“Này, này! Centipede, bình tĩnh chút đi!” Leon vội vàng ghì chặt cánh tay C, dùng ánh mắt nhắc nhở C về ước định liên quan đến con tin giữa bọn họ và liên bang. Hiện giờ bọn họ ít nhất cũng phải đảm bảo rằng những con tin này còn sống, để cuộc đàm phán với liên bang có thể thuận lợi diễn ra.
Lận Hoài Sinh trong lòng hắn đột nhiên không nhịn được ho khan. C cúi thấp đầu, phát hiện bản thân đã ấn cừu nhỏ quá chặt. Chóp mũi của cậu hướng vào quần áo hắn, mà trên người hắn bây giờ tất nhiên trộn lẫn đủ thứ mùi khó ngửi, mùi thuốc súng, máu tươi và mùi khói thuốc lá, tất cả đều không hợp với cừu nhỏ. Người đàn ông vội vàng giảm nhẹ sức lực, nhưng không dám hoàn toàn buông ra, hắn khống chế cừu nhỏ, vì sợ cừu nhỏ sôi nổi bỏ trốn, cũng lấy đi linh hồn vô dụng của hắn.
C hít một hơi. Leon nói đúng. Nên là người đàn ông chỉ có thể bực bội nhìn xuống khuôn mặt kiêu ngạo của hai con tin trên đất. Hắn nhìn đến khó chịu, liền kéo Lận Hoài Sinh đi qua đó, dùng giày đạp lêи đỉиɦ đầu Arnold, nghiền mấy cái, tàn nhẫn đạp khuôn mặt Arnold xuống đất.
Arnold ngấm ngầm chịu đựng, giữa khớp hàm chỉ phát ra một tiếng rêи ɾỉ, nhưng không hề có tiếng đau đớn hay cầu xin sự thương xót.
Còn về Israel, C dỗ dành Lận Hoài Sinh giơ chân lên.
"Gã ta vừa ức hϊếp cậu phải không?”
Thanh niên hoang mang vô định. Hiện tại cậu không biết nên tin tưởng ai, nên hướng về ai, mỗi người ở đây đối với cậu mà nói đều dũng mãnh và đáng sợ. Bên cạnh cậu lúc này là tiên sinh bắt cóc, hắn đáng ghét như vậy, sự đáng ghét của hắn ta không ngừng thay đổi, hắn có thể là người mạnh mẽ đáng ngưỡng mộ nhất với bệnh nhân Stockholm, cũng có thể là kẻ gϊếŧ người đáng sợ nhất. Nhưng bệnh nhân Stockholm lại không có cách nào khác, cậu chỉ có thể ngưỡng mộ hơi thở của kẻ được chọn này để sống, dựa vào hỉ nộ của hắn ta để quyết định cuộc đời mình. Thanh niên hiện tại ghét như vậy. Nhưng bây giờ hắn đã trở nên tốt hơn rồi, lúc cừu nhỏ bơ vơ nhất, hắn lại lần nữa trở nên dịu dàng và đáng tin cậy như vậy, Lận Hoài Sinh vô thức làm theo lời C nói.
C muốn giúp cừu nhỏ báo thù, cũng muốn bản thân Lận Hoài Sinh vui vẻ.
Hắn nói với Lận Hoài Sinh: "Cứ cương quyết đạp xuống đi.”
Nghe vậy, Israel rất ngoan cố, không xin tha thứ, còn khăng khăng muốn ngẩng đầu nhìn người. Gã nhìn thẳng vào đôi mắt Lận Hoài Sinh, quan sát con cừu làm hắn hiếu kỳ này. Trên mặt Israel đã bị đánh đến đầy máu, nhưng thái độ của gã lại rất thảnh thơi, dường như gã không nghĩ rằng Lận Hoài Sinh sẽ làm nhục mình như vậy.
Sau đó đôi giày thể thao bụi bặm đã giẫm thẳng xuống đầu gã ta.
Sức lực không lớn lắm.
Thậm chí chỉ là làm theo ý muốn của kẻ bắt cóc một cách tượng trưng.
Nhưng thực sự đã làm cho Israel nằm rạp đầu xuống đất, thừa nhận bản thân hiện tại không có tư cách có được tôn nghiêm.
Leon cau mày, lời nói tiếp theo cũng vô cùng không vui.
"C, nó là họ hàng của mày hả?”
Ánh mắt và lời nói của Leon đều nhắm vào Lận Hoài Sinh, biểu đạt đầy đủ sự bất mãn của gã. Lại dỗ dành, lại giúp cậu ta tìm lại thể diện, thậm chí còn suýt gϊếŧ người vì điều đó. C thật sự là đem kẻ này dỗ dành chiều chuộng hết mực.
Đương nhiên, Leon sẽ không nói thay cho bọn Arnold, kẻ bắt cóc không thể nào là đồng minh với con tin. Leon chỉ đơn thuần cảm thấy hiện tại C đang mê muội vì con cừu phương đông này, tiếp tục như vậy, rất có khả năng hắn sẽ làm ra bất cứ chuyện gì. Leon không muốn sự hợp tác giữa những kẻ bắt cóc xảy ra bất cứ thay đổi nào vì con tin.
C không hề quan tâm đến họ, hắn thu thập Israel và Arnold một trận, lại trói bọn họ lại, hơn nữa lần này còn hết sức ác ý, đặc biệt lựa chọn những chỗ bị thương của họ, nút thắt cắm sâu vào vết thương. Israel đau đến nhếch mép, kèm theo vài tiếng rít dồn nén trong cổ họng, nhưng gã vẫn có thể tìm vui trong đau khổ nghĩ, dù sao nó cũng không là gì so với bị tra tấn lúc trước. Nhưng gã càng nghĩ nhiều, nghĩ tới cừu nhỏ từ đầu tới cuối bị trói cổ tay cũng đều bị thương, nghĩ tới bản thân hiện tại cũng giống như cừu nhỏ.
Cho nên Israel muốn nhìn Lận Hoài Sinh.
Gã đang tìm kiếm sự công nhận giữa quần thể nhân loại một cách khó hiểu và kỳ lạ. Thậm chí trong quá trinh cố gắng di chuyển cơ thể đang bị thương và ngẩng đầu lên, gã liên tưởng đến những điều tối tăm lại lộng lẫy. Cừu nhỏ dường như được thiên vị, nhưng kẻ bắt cóc lại không dành cho cậu tình yêu thật sự, một vòng tròn lẩn quẩn, nếu như là vàng bạc thì đó sẽ là cái bẫy lãng mạn cho đến chết; nhưng cừu nhỏ nhận được một vòng tròn lẩn quẩn, cũng quấn quanh tay, chỉ còn lại cái chết.
Người đàn ông ngỗ ngược này đã tự mình tưởng tượng đem sự lãng mạng đẩy lên ngai vàng đầy gai nhọn và làm lễ đăng cơ cho nó, nhưng sau khi thật sự ngẩng đầu lên, đột ngột phát hiện bản thân đã đoán sai toàn bộ rồi. C đang cởi trói dùng con dao mà Arnold vừa bất ngờ tập kích hắn, trên cán dao vẫn còn vết máu bẩn thủi lấy được trên người hắn, hiện tại dùng nó để giải cứu. Tên bắt cóc này, ngoan ngoãn dễ bảo, cẩn thận từng li từng tí, là kẻ giả vờ giả vịt trong mắt Israel, nhưng cừu nhỏ mù quáng nghĩ rằng là chân thành.
Trong lòng Israel thở dài một hơi, cảm thấy tiếc nuối một cách khó hiểu.
Leon cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã tới giới hạn, nhưng nội trong 2.3 ngày ngắn ngủi, sự nhẫn nại của gã đã bị sự bất thường của C nghiền nát. Leon và C cũng đã hợp tác nhiều năm, hiểu rõ bản tính đàn ông, cho nên trong lòng vẫn tưởng cùng lắm chỉ là đam mê nhất thời của C.
Chủ yếu nhất là gã không thể bất hòa với C.
Leon liếc nhìn Arnold trên đất lại nhìn Lận Hoài Sinh.
"Centipede, mày có thể mang theo cậu ta đi "làm việc", nhưng mày tốt nhất là trông chừng cậu ta cho tốt.”
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay chính là hồi chuông cảnh tỉnh cho gã cơ bắp này. Lời nhắc nhở lúc trước của C là đúng, người đàn ông gọi là Arnold đang nằm trên đất có thân thủ cơ thể và ý chí dũng mãnh, miễn là có chút lơi lỏng với anh ta, đều sẽ làm cho Arnold nắm được cơ hội cố gắng phản công. Mặc dù người châu Á bên cạnh C trông có vẻ dễ bị tổn thương, nhưng thà đa nghi còn hơn lơ là buông lỏng.
Leon đương nhiên cho rằng thái độ của C với Lận Hoài Sinh chỉ là nhắm vào nhu cầu cơ bản nhất, mặc dù chưa từng thấy C như vậy trước đây, nhưng củi khô lửa bốc cũng có thể tha thứ được. Gã cơ bắp không nói gì rõ ràng, nhưng mọi người đều có thể nghe hiểu được, giọng điệu khi hắn nói về Lận Hoài Sinh rõ ràng là ở trên cao nhìn xuống.
Bây giờ C rất quá khích đối với bất cứ phản ứng nào liên quan đến cừu nhỏ, hắn quay sang lạnh lùng nói với Leon: "Lần sau còn không cất dao cho tốt, tao sẽ đâm mày.”
Tràn đầy mỉa mai.
Vẻ mặt Leon méo mó, nhưng gã không thể phủ nhận sự sơ sót của mình, cho nên chỉ giận chứ không dám nói, hung ác nhìn bóng lưng C dẫn người rời đi, nhưng trong lòng gần như đã không cò bất cứ tình cảm đồng bạn nào nữa rồi.
……
C vội vàng dẫn Lận Hoài Sinh về phòng mình.
Tất cả cảm xúc của hắn đang tuôn trào.
Thậm chí hắn còn không nhận bộ dáng thở phào nhẹ nhõm của bản thân khi đóng cửa, thế giới chỉ có hắn và cừu nhỏ, thật yên tâm và thả lỏng.
Mùi máu tanh và thuốc súng trên người họ đang tùy ý lưu lạc và phá hoại không gian bến đỗ yên bình này, C kéo tay Lận Hoài Sinh, xem xét kĩ càng vết thương trên tay cậu, có không ít bụi đất, sợ vết thương sẽ nhiễm trùng và bị viêm, lầm đầu tiên người đàn ông tìm thuốc và băng gạc để xử lý vết thương cho cừu nhỏ.
Sô pha để cho cậu, C nói với cừu nhỏ: "Giơ tay lên, tôi xử lý giúp cậu." Bản thân không cần nghĩ ngợi liền ngồi trên đất.
Trong thời gian này, cồn đổ vào vết thương Lận Hoài Sinh, C nghe được tiếng rít nho nhỏ, trên miệng rất kiên cường nhưng vành mắt lại không cố gắng. Thật đáng thương. C si mê lại thương tiếc, không được cho phép đã tự ý làm chủ muốn đưa tay ra lau nước mắt cho cậu.
Đầu ngón tay vừa chạm vào dưới viền mắt Lận Hoài Sinh liền nghe thấy cừu nhỏ "a" một tiếng ngắn ngủi, nửa người trên ngã ra sau, rơi xuống ghế sô pha, để lại những ngón tay trống rỗng của C.
Cậu không cho chạm vào. Hay cậu vẫn còn giận và không muốn làm hòa? C có chút buồn bã. Nhưng bọn họ không thể dễ dàng trở về bộ dáng hòa thuận giống như lúc trước được nữa. Bởi vì con cừu sẽ không bất chấp tất cả mà hướng về hắn nữa.
Sau khi sứ mệnh giải cứu kết thúc, C phát hiện bản thân không phải dũng sĩ, trong thế giới tưởng tượng của mình hắn vẫn là tên hung đồ lẩn trốn ở một vùng trời xa xăm thấy tiền liền mờ mắt, buôn bán bằng tiền bạc và hàng hóa, không xứng nói về chuyện tình cảm.
"Cay quá......Làm mắt tôi bị cay.”
Những lời của cừu nhỏ đã phá vỡ sự tưởng tượng của C, cũng kéo hắn từ ảo tưởng trở về, trong mắt người đàn ông vốn đang quỳ gối trên đất ngay lập tức sáng lên tia sáng vô cùng nóng bỏng, bây giờ hắn cảm thấy yêu vô cùng những lời phàn nàn này, thậm chí hy vọng cừu nhỏ sẽ nói ra càng nhiều lời oán giận hơn, vì vậy hắn làm loạn, bổ nhào về phía cừu nhỏ đang ăn trên ngồi trước trên sô pha, cả hai đều nằm vùi vào ghế.
Hắn quá càn rỡ cũng quá vô lễ, nhưng người đàn ông đã hỏi ý Lận Hoài Sinh.
"Nếu như ôm có làm em đau không?”
Ý đồ dùng lời nói dịu dàng để thiết lập một cái bẫy xảo quyệt không cho Lận Hoài Sinh từ chối.
Quả nhiên Lận Hoài Sinh bị lời nói hắn ta làm cho ngơ ngác, sau đó cậu mơ hồ đỏ mặt trước sự dịu dàng bất ngờ của hắn, vết đỏ trên má lan đến tận mắt, dái tai càng thêm phần tô điểm.
"Tiên sinh sao lại hỏi như vậy?”
Hắn vẫn còn lo lắng, nhưng lý do của sự lo lắng đã lặng lẽ thay đổi.
Lúc này C cảm thấy mình thật sự là một thợ săn, hắn đang đi săn.
Nhưng hắn ta không muốn máu thịt hay da lông của con cừu, cũng không muốn đổi lấy bất cứ lợi ích nào. Hắn chỉ muốn ở lại bên cạnh sinh mệnh tươi đẹp này.
"Không muốn em phải chịu thêm đau đớn nào nữa.”
Sau khi nghe Lận Hoài Sinh ngây ngẩn, cậu im lặng trong phút chốc, giây phút đó như trở thành sự lăng trì, bóp chết linh hồn của tên bắt cóc tội đáng muôn chết, khiến cho một kẻ điên tình được tái sinh trong hình hài nguyên thủy.
Cậu chủ động đưa mặt đến gần ngón tay C, bàn tay không cẩn thận dính cồn liền thụt về, thay thế bằng cánh tay khác vừa đúng lúc nhận lấy sự dịu dàng của cừu nhỏ.
Ngón tay C lại lần nữa đặt trên một vùng da mềm mại, nhưng hắn kiềm nén không cử động, chính cử động nhỏ của Lận Hoài Sinh đã liên tục làm cho nhiệt độ hội tụ lại trong không gian vài cm vuông này.
"Tôi sẽ nhớ lời hứa của tiên sinh." Trông cậu rất vui vẻ và hài long, "Vậy lại giúp tôi lau nước mắt đi.”
Công khai muốn C giúp đỡ.
Đương nhiên Lận Hoài Sinh cũng có lý do giải thích cho hành vi nhõng nhẽo của mình.
"Thật sự là rất cay mắt……"
Im lặng đề cập đến việc cậu không thể chịu được một chút đau đớn nào.
C giúp cậu lau đi, vùi lấp chứng cứ cho sự yếu đuối của cậu, còn cùng nhau tạo chứng cứ giả.
"Tôi biết.”
Hắn biết.
Người đàn ông lau sạch mặt cừu nhỏ, để cậu nhóc này lấy lại sự hồn nhiên một lần nữa, sau đó lại nhìn sự nhếch nhác trên người Lận Hoài Sinh, đột nhiên cảm thấy không thể chịu đựng được.
Hắn cố gắng nghĩ cách giúp cậu, cố gắng để Lận Hoài Sinh đồng ý đề nghị của hắn.
"Có muốn đi tắm cái không?”
Lận Hoài Sinh mím môi, nhưng ổ khóa của cánh cửa kho báu cuối cùng cũng mở ra, cậu để cho C nhìn thấy nụ cười không thể kiềm nén của mình. Thậm chí trong nụ cười này, còn có chút chế nhạo và oán trách với tiên sinh bắt cóc.
"Tiên sinh thật là vị tha, hay là lợi hại đây?”
"Không nghĩ tới bản thân mình sao?”
Cừu nhỏ đang nằm trong lòng người đàn ông cố ý làm ra động tác khụt khịt mũi, hai bên cánh mũi hơi hõm vào. Nếu như cậu không có lúm đồng tiền, Chúa cũng rất dễ dàng phát triển cho bất cứ bộ phận nào của cừu nhỏ có sự thiên vị giống như lúm đồng tiền.
"Anh bị thương rồi, tiên sinh.”
"Tiên sinh không nhớ sao?”
Cậu trách người đàn ông tự phụ vì sức mạnh của mình, nhưng rất nhanh đã cho người đàn ông một hạnh phúc mới.
"Tôi không thể băng bó cho tiên sinh giống như tiên sinh băng bó cho tôi, chỉ hy vọng tiên sinh cũng ghi nhớ lời tôi nói thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
C: Tôi dạy cừu nhỏ làm sao để giáo huấn kẻ khác.
Cừu nhỏ: Không cần đâu, tôi đã biết huấn luyện chó rồi~