Mọi chuyện diễn ra theo hướng C không ngờ tới.
Hắn đã tự mình đưa con cừu ra ngoài, cho dù là chăm sóc hay gϊếŧ cậu, khi sinh mệnh của con cừu còn chưa kết thúc, Lận Hoài Sinh đã trở thành sự tồn tại mà C không thể bỏ qua.
Thậm chí C còn suy nghĩ trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi này tiếp theo nên làm sao với Lận Hoài Sinh.
Nhưng con cừu nhỏ không cần hắn suy nghĩ, cậu đã có lòng tốt giải cứu bộ não đang nặng nề của người đàn ông. Sau khi trải qua những thăng trầm trong cảm xúc, dây thần kinh căng chặt của Lận Hoài Sinh dường như bị đứt đoạn, cậu đột nhiên phát sốt.
Lận Hoài Sinh ở lại trong căn phòng này. Nằm trên chiếc giường không mấy êm ái, lúc cậu sốt đến choáng váng đã nghĩ hóa ra đây thật sự là phòng của C tiên sinh. Cho nên những bàn ghế chân giường từng làm cậu bị thương đột nhiên trở nên đáng yêu. Không nhìn thấy nên Lận Hoài Sinh đưa tay ra sờ gối đầu, chăn bông.
Ngón tay không nghe lời liền bị người đàn ông giữ chặt, giọng hắn ta không mấy dịu dàng.
"Làm gì vậy?”
Có giọng nói của hắn, đột nhiên toàn bộ giường và chăn đều tràn ngập mùi vị của người đàn ông này. Thuốc lá cháy và máu tươi là những mùi mà trước nay Lận Hoài Sinh không thích, hiện tại lại đột nhiên đem đến cho chàng thanh niên tràn đầy sự an tâm và si mê.
Dù rằng không nhìn thấy, Lận Hoài Sinh vân theo âm thanh tìm kiếm, vụng về đuổi theo, đôi mắt đỏ rực vì sốt giống như đất đai khô cằn. C không khỏi nghĩ tới dáng vẻ thích khóc của con cừu này, có lẽ vì lúc trước khóc quá nhiều mới dày vò tới phát sốt. Càng có khả năng chính cậu ta tự khóc tới mù luôn.
Thanh niên nắm lấy tay kẻ bắt cóc không buông giống như rất vui vẻ. C dễ dàng giật tay ra khỏi bàn tay cậu nhóc, hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm. Nhưng ngón tay hắn lại rơi lên mắt đối phương, lẽ nào đây chính là chuyện càng quan trọng hơn của hắn sao? C bắt đầu cảm thấy hoang mang nhưng hắn không ngừng tay.
Con cừu mù có một loại cảm giác cực độ quyến luyến với hắn theo kiểu hắn muốn gì từ cậu ta đều được, lại dễ bị tổn thương, không có chỗ dựa, đây là một mối quan hệ không thể xuất hiện trong một xã hội thực tế và bình thường. Nhưng trong vụ bắt cóc này, trong căn phòng này, hai người đều đã hoàn thành việc nhận thức về thân phận của nhau.
Thế nên tên nhóc này có khả năng vô cùng kỳ lạ. Hiện tại C càng ngày càng có thể cảm nhận được. Hắn ta bắt đầu làm trái nguyên tắc của mình, vậy nhất định sẽ xảy ra rất nhiều trò hề. Điều này trái ngược với ý chí xưa nay của C, điều này làm người đàn ông cảm thấy hắn không nên tiếp tục làm thế này.
Nhưng Lận Hoài Sinh lại giảo hoạt ở chỗ là hắn không nhìn thấy.
Cậu không nhìn thấy C có thể phát điên và buông thả nhiều thế nào, đối với C chính là sự ân xá.
C cảm thấy thoải mái chưa từng có lúc ở trước mặt thanh niên này, hắn không chơi thuốc, nhưng dường như hắn có chút hiểu được sự thích thú tận hưởng của những kẻ đó. Thần kinh của hắn ta thả lỏng, đầu óc thoải mái thư giãn, mà chìa khóa mở ra dáng vẻ xấu xí lúc này của hắn là đôi mắt không nhìn thấy của Lận Hoài Sinh. Đôi mắt của cậu nhóc này thật đẹp, những đôi mắt xinh đẹp của người châu Á trên thế giới này đều bắt nguồn và sao chép từ cậu. không biết vì sao C nhớ lại cảm giác rung động của hơn 10 năm trước khi đi qua nhà thờ lớn nhất ở địa phương nào đó và ngước nhìn Đức mẹ Maria. Bây giờ đôi mắt này lại giống như lấy ra từ tác phẩm điêu khắc cao quý đó đổi sang cho cậu nhóc mà hắn có thể dễ dàng khống chế kiểm soát.
Hắn rất thoải mái…..
C vuốt ve đôi mắt của Lận Hoài Sinh nhiều lần, đầu ngón tay bóp cò thô ráp do luyện tập nhiều lần, để lại những vết như bị gai quất trên làn da mềm mại. Toàn thân Lận Hoài Sinh run nhẹ, thậm chí cơn đau nhẹ này cũng bị phóng đại lên, nhưng dường như cậu hiểu được hàm ý trong hành động của kẻ bắt cóc, cậu chuyển động cơ thể bên trong chiếc chăn, cơ thể và khuôn mặt từng chút một đến gần C. Hắn ngầm đồng ý, cậu đến để chịu đau khổ, cậu là nạn nhân từ bi và xinh đẹp nhất trên thế gian này. C cũng hiểu rõ về cậu nhóc này, hắn cảm thấy so với lần trước khi Lận Hoài Sinh chủ động tiếp cận hắn, lúc này trái tim bọn họ càng gần gũi hơn.
Vì vậy hắn là kẻ bắt cóc con cừu cũng là người thanh niên sùng kính Đức mẹ.
Không.
C đột nhiên bừng tỉnh. Cảm thấy vừa rồi bản thân giống như bị mê hoặc. Hắn cảm thấy khủng khϊếp vì bản thân đã buông thả và vì Lận Hoài Sinh. Hắn đột nhiên rút cánh tay về, để lại một vết xước trên khuôn mặt thanh niên. Người đàn ông cảnh giác lạnh lùng nhìn chằm chằm Lận Hoài Sinh, thậm chí một giây sau cánh tay cậu ta từng yêu thương rất có khả năng trở thành hung thủ gϊếŧ người.
Nhưng Lận Hoài Sinh vẫn đến gần hơn. Dường như cậu đã quen với sự thay đổi thất thường của tiên sinh bắt cóc, tình cảm của cậu to lớn đến mức làm cậu có thể có dũng khí có được sự khoan dung vô tận.
Chú cừu nhỏ không biết trời cao đất dày, đã đến bên cạnh tên đồ tể, chủ động thể hiện sự dịu dàng của mình. Lận Hoài Sinh mò mẫm, cuối cùng cũng kéo được cánh tay của C, cậu vẫn giữ lấy nó ngay cả khi người đàn ông không chịu, sau đó kéo lấy tay đối phương đặt lại dưới mắt mình.
C giống như bức tượng đá lạnh nhạt. Hắn còn tưởng mình nhất định sẽ móc cặp mắt này ra, nhưng hóa ra hắn lại đang từ từ giảm nhẹ sức lực chạm vào dưới mắt Lận Hoài Sinh. Sau cùng, những vết chai từng gây ra đau đớn cũng phủ phục trước đứa trẻ này, cúi thấp xuống, nhẹ nhàng dựa sát vào cậu, trở thành áo giáp quanh đôi mắt.
Con cừu nhỏ dường như mỉm cười một chút.
C không có cách nào miêu tả nụ cười này, có chút e lệ rụt rè, có chút thấp thỏm không yên, lại có sức mạnh hạ gục hắn ta.
"Mắt của tôi.....hiện tại có phải rất xấu không?”
Nghệ thuật gia hay các nhà kinh doanh nghệ thuật đều sẽ cảm thấy thương tiếc cho viên ngọc bị phủ bụi, nhưng hắn chỉ là kẻ bắt cóc thiếu thẩm mỹ, là một kẻ điên qua lại giữa lằn ranh sống chết, C không thể nhìn ra được sự khác nhau giữa chúng, thậm chí còn cảm thấy viên ngọc không thể phát sáng đối với hắn lại có một lực hấp dẫn trí mạng. Bản thân hắn cũng không thành thật với mình, nhưng hắn lại đem những tâm tư của bại lộ sạch sẽ với Lận Hoài Sinh, cho nên Lận Hoài Sinh đang nằm trên giường cũng không hỏi thêm câu nào. Cậu đã hiểu rồi.
Cậu tiếp tục im lặng, trái lại C càng nghĩ nhiều, cái gì cũng suy nghĩ, đầu óc lại bắt đầu phát điên, biến thành kẻ điên mà bản thân vô cùng xa lạ. Hắn phải cố hết sức kiềm chế mới không lộ ra điểm yếu đột ngột xuất hiện của mình.
“Không."
Cho nên câu trả lời của hắn cũng rất ngắn gọn.
Có được câu trả lời của người đàn ông, Lận Hoài Sinh hài lòng mỉm cười, sau đó lúc uống thuốc cũng đặc biệt ngoan ngoãn, chỉ là càng nói nhiều hơn, còn than phiền thuốc đắng quá, đầu lại rất đau, thể hiện sự gần gũi của cậu còn làm nũng với hắn. Giọng cậu khàn đặc, càm ràm lải nhải giống như hạt mưa đánh lên cửa sổ. C nghĩ tới lần này bản thân miệng nhanh hơn não lại đi nói với Lận Hoài Sinh bên ngoài đang có mưa.
"Thật không?”
Con cừu nhỏ bày ra bộ dạng hiếu kỳ. Mưa rồi, cánh đồng cỏ càng thơm hơn, cậu chắc chắn rất thích nên mới vui vẻ như vậy.
“Ừ."
C trả lời cậu. Hiện tại cậu đương nhiên không thể nghe thấy gì từ nơi bị nhốt, tất cả sự nhận biết về thế giới bên ngoài của con cừu non đều chỉ có thể thông qua lời kể của hắn, lưỡi của hắn quyết định những gì Lận Hoài Sinh nghe thấy, điều này làm cho C cảm nhận được niềm vui nhỏ bé cũng như hiểu được sự từ bi.
Đêm đó Lận Hoài Sinh ở lại trong phòng tiên sinh bắt cóc, im lặng nhận được sự chăm sóc chu đáo nhất trong khả năng của người đàn ông. C để giường cho Lận Hoài Sinh, mà hắn lại không đi, cuối cùng đem cái ghế đến ngồi bên giường cả đêm.
Trời sáng, đợi Lận Hoài Sinh hạ sốt, cậu được đưa trở về căn phòng ban đầu.
Lúc mới đầu thanh niên không hiểu vì sao, cơn sốt vẫn còn dày vò đầu óc cậu, cậu không thể suy nghĩ rõ ràng. Chỉ là vô thức không muốn rời xa người đàn ông. Nhưng lúc đứng trước cửa phòng giam, dường như cậu đã hiểu.
Cậu xoay người lại, đôi mắt không có tiêu cự "nhìn chằm chằm" kẻ bắt cóc, chính con cừu này đã tiêm thuốc độc cho kẻ bắt cóc. Lúc cậu chưa mù, đôi mắt cậu chính là vườn địa đàng; khi cậu mù, lại là con rắn độc nhất, loại chất độc xinh đẹp và trí mạng nhất trên đời này.
Cổ họng C bị bóp chặt, hắn cảm thấy không ổn, cảm thấy bản thân sắp tiến tới vuốt ve đôi mắt Lận Hoài Sinh, thậm chí càng quá phận càn rỡ dùng môi thay cho tay, đặt một nụ hôn thành kính lên đó. Hắn muốn điên rồi, hắn cũng sắp điên rồi, adrenalin tăng cao, thần tình yêu của hắn là thần chết và hiện tại hắn lại yêu một người giống như yêu thần chết.
Lời nói của Lận Hoài Sinh ngăn cản hắn, kéo hắn ra từ trong vòng xoáy nước, xoá sạch sự nhếch nhác suy đồi trên người hắn, dành cho hắn thể diện và sự quan tâm.
Cậu vẫn cười ngây thơ và ngọt ngào như thế.
“Vậy tôi trở về trước…..” Cậu có chút ngại ngùng vì yêu cầu của mình, nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức thể hiện ra phần hy vọng và mong đợi này, cậu e lệ rụt rè nhưng lại cố tỏ ra mạnh dạn, “Lát nữa anh sẽ đến đón tôi đúng không?”
Cậu dễ thương như vậy nhưng cũng thật tệ.
Cứu một người rơi xuống nước là vì để người đó bị gϊếŧ trên bờ.
Đầu óc C vang dội ầm ầm. Dường như hắn không thể suy nghĩ, chỉ có thể nhớ được lời thỉnh cầu ngây thơ mà đáng yêu của Lận Hoài Sinh nói với hắn.
Sau khi Lận Hoài Sinh nói xong liền luống cuống đẩy cửa chạy vào. Thậm chí cậu còn không đợi câu trả lời của người đàn ông, cảm thấy nếu bản thân không đợi thì vẫn còn khoảng trống cho sự ảo tưởng.
Nhưng cậu không nhìn thấy C đã mở miệng, hắn nói đúng, nói đồng ý, lòng hắn đầy lo lắng hối hận tự biến mình thành một kẻ bắt cóc học việc, lần này C rất muốn trói con cừu lại đưa cậu về hang ổ của mình.
Thậm chí C muốn phá cửa xông vào bắt Lận Hoài Sinh ra, không không, đó là hắn muốn giải cứu con cừu của mình ra khỏi cái chuồng của những con cừu tầm thường khác, nhưng tấm hàng rào hắn ta tự thiết lập lúc này đã ngăn cản hắn. Kẻ bắt cóc giống như mất đi linh hồn, chỉ có thể chờ đợi một lúc nào đó con cừu của hắn sẽ nhảy ra giải cứu hắn.
………..
Lận Hoài Sinh không hề biết bản thân đã bị dán nhãn "con cừu" và trở thành "con cừu hoàn mỹ nhất". Cậu cũng không biết mình cần phải có thân phận hay sứ mệnh.
Cậu bé mù vui vẻ dường như đã ra ngoài dạo chơi một vòng, miễn cưỡng chia tay tên đồ tể, trở về lò mổ lần nữa. Nhưng đối với những đồng bạn chân chính của cậu mà nói chàng thanh niên này đã không còn là đồng loại nữa rồi.
Lần này bầu không khí giữa ba con tin vô cùng vi diệu.
Lận Hoài Sinh bị mang đi một mình cả đêm, Israel bị chọn để tra tấn, sự cân bằng đã bị đánh vỡ, trong ba người chỉ còn lại Arnold được tính là tương đối bình tĩnh, anh ta biết điều quan trọng nhất lúc này là bọn họ bắt buộc phải đồng tâm hiệp lực, bất luận những kẻ bắt cóc đối xử với họ như vậy vì mục đích gì, bọn họ cũng không thể mất đoàn kết.
Bởi vì Israel bị đánh một trận, chấn thương nghiêm trọng nhất là gãy xương nên uể oải nằm đó, nên Arnold thế chỗ anh ta, chủ động quan tâm Lận Hoài Sinh vừa trở về, đồng thời cũng lợi dụng Lận Hoài Sinh cố gắng thăm dò mục đích của kẻ bắt cóc.
"Lận, cậu vẫn ổn chứ?”
Thực tế bọn họ không quen biết nhau, anh ta biết được tên của thanh niên châu Á này là từ vài ba câu của kẻ bắt cóc nói lúc trước. Bởi vì chỉ có thể dựa vào phát âm cho nên ngữ điệu khi Arnold đọc họ của Lận Hoài Sinh vô cùng kỳ quặc.
Nhưng may mắn thay anh ta là người Đức có giọng nói rất nổi bật.
Đôi tai bên dưới mái tóc của cậu hơi run nhẹ, bây giờ cậu đã học được cách xác định phương hướng đại khái thông qua âm thanh, cậu quay người mò mẫm từng chút một đi về hướng hai người họ.
Đi được nửa đường, Lận Hoài Sinh phát hiện bản thân thật không lễ phép khi quên trả lời Arnold, liền đứng lại, cười với phương hướng mà cậu nghĩ bọn họ đang ở đó, vội vàng trả lời, để mong có thể bù đắp sơ suất của mình.
"Tôi không sao, các anh thì sao?”
Mà nhất cửa nhất động của cậu đều bị dò xét kỹ lưỡng. Arnold quan sát thanh niên, nhưng cho đến hiện tại những điều Lận Hoài Sinh biểu hiện ra đều rất tự nhiên và dễ hiểu.
Nhưng Arnold còn muốn xem kỹ lại. Arnold rất biết cách xây dựng một bầu không khí im lặng, anh ta bắt đầu cố tình sắp xếp. Dưới bầu không khí này, Lận Hoài Sinh ngày càng cảm thấy bất an, cảm giác áy náy bắt đầu tuôn trào. Tối qua cậu không bị đánh, vậy chắc chắn có người đã trở thành kẻ chịu tội cho cậu. Hiện tại cậu bình yên vô sự trở về cứ như kẻ phản bội, làm trái với giao ước ngầm giữa bọn họ trở thành kẻ phản bội tội ác tày trời.
Thanh niên vặn tay càng giải thích càng lắp bắp, càng nói nhiều hơn để tự trấn an mình.
"Là, là ai bị thương phải không? Các anh làm sao vậy?.....Nếu không chúng ta cầu xin hắn đi? Tôi nghe bọn họ nói bọn họ muốn thứ gì đó.”
"Tôi không biết là cái gì, các cậu….."
".....Hắn cũng rất tốt, không đánh tôi, còn cho tôi ngủ trên giường, chăm sóc tôi.....Vậy đi cầu xin hắn ta, nói không chừng hắn ta sẽ đồng ý.....Đúng rồi, các anh ăn gì chưa….."
Arnold cau mày. Thanh niên trước mặt đã bị sự tự trách to lớn đánh gục, để lộ trạng thái tinh thần hiện tại khác với người bình thường.
Arnold đã từng gặp những người như vậy, sau khi trải qua những tổn thương nghiêm trọng về thể xác và tinh thần bọn họ sẽ tìm lợi tránh hại để bảo vệ bản thân, biến hóa tâm lý cũng là một loại như vậy. Arnold nhận ra có thể thanh niên trẻ tuổi này đang trong trạng thái như vậy, nên anh ta không ngầm gây ra áp lực cho cậu nữa. Tuy nhiên—
Israel vốn đang nằm như đống bùn nhão cười ra tiếng, tiếng cười như cái ống bễ rách nát.
Anh ta ngồi dậy, không thèm che giấu sự khinh thường và ác ý của mình.
"Bọn bắt cóc dựa vào cái gì mà đồng ý với cậu?”
"Cậu bị hắn đánh đến ngu ngốc rồi.”
"Hay là bị hắn ta ngủ đến phục rồi? Tiểu ngốc tử."