Cạm Bẫy Cừu Non

Chương 2: Stockholm (2)

Ở cửa lại có giọng nói khác.

"C, xảy ra chuyện gì vậy?”

Người tới là một gã Siberia càng vạm vỡ hơn, giọng nói cũng càng thô lỗ, có giọng Siberia rất đậm.

Người đàn ông gọi là C trả lời ngắn gọn: "Không có gì." Hắn xách Lận Hoài Sinh đang nằm bò trên đất lên, gần như khi C nắm lấy cổ tay Lận Hoài Sinh, người thanh niên này cũng bám lấy hắn ta thật chặt, móng tay vẫn còn dính bùn đất đâm vào da thịt hắn ta, đây là rễ cây hay vũ khí của cậu ta vậy? Tóm lại lúc này cậu mới cho người đàn ông cảm giác được một chút đau đớn nhưng vô hại.

Con cừu non mù không biết nó sẽ làm bị thương người đàn ông này, ý định ngay lúc này của cậu cũng chắc chắn không phải là công kích. Nếu như ngón tay cậu là rễ cây, cậu cũng chỉ đang muốn bày tỏ sự quyến luyến kỳ diệu của mình đối với vật cộng sinh. Cậu vẫn không thể đâm xuyên qua máu thịt của người đàn ông, có lẽ hắn ta sẽ bị cấu véo tới chết trước. C gỡ tay Lận Hoài Sinh ra, sau đó hắn ta nhìn thấy sự mất mát rõ ràng trên khuôn mặt Lận Hoài Sinh, thêm vào đôi mắt không có tiêu cự của cậu, có vẻ vô cùng đáng thương.

Trợ thủ của C đi vào, nhìn thấy tên người châu Á đang ở bên cạnh C như gà con.

“Chọn người này sao?”

C ngừng một lát: “Không.” Hắn không biết vì sao bản thân lại đi ngược lại với kế hoạch ban đầu của mình, nhưng trên mặt lại hời hợt, “Hai người khác, mày chọn, cứ dựa theo mấy ngày trước mà làm.”

Người đàn ông ra lệnh cho thuộc hạ của mình, sau đó hắn tự mình cởi trói chân cho Lận Hoài Sinh, đẩy Lận Hoài Sinh một cái nhẹ, để cậu đi về phía cửa.

Chàng thanh niên vẫn còn chưa thích ứng với việc bị mù, mặc dù C đẩy cậu rất nhẹ, nhưng cậu vẫn loạng choạng một chút. C hơi cạn lời, bèn đi tới nắm lấy sợi dây thừng đang trói cổ tay Lận Hoài Sinh, giống như đang dắt một con cừu thật sự, tự mình dẫn cậu ấy đi.

………..

C từ bỏ việc tàn nhẫn hắn muốn làm ban đầu với con tin ốm yếu này. Nhưng đối với Lận Hoài Sinh mà nói, không hẳn là chuyện tốt, chịu đựng nỗi đau tra tấn là điều có thể biết và đã biết, nhưng những điều cậu gặp phải bây giờ lại càng kinh khủng hơn vì chưa biết là thứ gì.

Nhưng Lận Hoài Sinh không sợ.

Một chút cũng không.

Cậu không nhìn thấy người đàn ông trước mặt, nhưng thông qua lực kéo của sợi dây thừng trên cổ tay, có thể cảm giác được đối phương chỉ cách cậu vài bước, Lận Hoài Sinh cảm thấy an tâm, lảo đảo đi theo, thỉnh thoảng đi chậm liền bị kéo theo, có lúc đi nhanh lại đυ.ng vào lưng người đàn ông. Đương nhiên, lực khi va vào cũng rất nhẹ, tưởng tượng giống như một loại động vật mềm mại đáng yêu đang dùng đỉnh đầu chơi đùa với con người.

Nhưng C thà rằng đây là một cuộc tấn công bất ngờ, hắn ta không quen như vậy.

Hắn vẫn cho rằng mọi điều mà thanh niên này thể hiện bây giờ đều có dụng ý xấu, trên thế giới có vô số nạn nhân, có biết bao nhiêu kẻ phát điên hay có vấn đề về tâm lý, dựa vào cái gì lại chọn trúng cậu ta. Nếu như đây là con đường mà thanh niên chọn trong lúc cùng đường mạt lộ, hắn sẽ làm cho Lâm Hoài Sinh cực kỳ hối hận và tuyệt vọng.

C dừng lại, Lận Hoài Sinh vẫn vô tri đi tiếp.

Lúc Lận Hoài Sinh sắp đυ.ng lần nữa, người đàn ông đưa tay ra chặn lại. Ngón tay của người đàn ông chống lên trán Lận Hoài Sinh, chàng thanh niên giật mình một chút, sau đó ngoan ngoãn dừng lại. Nếu như cậu thật sự không nhìn thấy, liền không cần phải làm điều thừa là ngẩng đầu lên, bày tỏ sự tôn kính và ngưỡng mộ của mình; nếu như cậu có thể nhìn thấy, vậy đôi mắt của cậu lúc này chính là vũ khí mạnh mẽ nhất.

“Tiên sinh?”

Giọng của cậu hơi khàn, cũng vì khóc và không uống nước, nghe có vẻ vô cùng thảm thương, còn gọi tiên sinh, đây là âm mưu của con cừu non này. Đấng tạo hoá đã đắp nặn con người muôn hình vạn trạng, nhất định có một lúc nào đó, Chúa yêu thích sự hồn nhiên như vậy, cho nên đã tạo ra vẻ bề ngoài ngây thơ nhất. Nhưng C tin rằng ngây thơ lại là kiểu tính cách khó có khả năng nhất quán với ngoại hình nhất.

Lận Hoài Sinh không thể cảm nhận được sự hoài nghi và soi xét của người đàn ông đối với mình, hiện tại cậu là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới này, cho dù đã trưởng thành cũng có niềm vui mà không có bất kỳ người nào so sánh được. Bởi vì tiên sinh bắt cóc đã tự mình cởi trói cho cậu còn dẫn cậu đi. Cậu không bị đánh, đó chính là sự thiên vị độc nhất vô nhị, cho nên hiện tại cậu rất vui. Nhưng vì không thể nhìn thấy nên luôn sợ niềm hạnh phúc thuộc về mình này không thể dài lâu, vì vậy khi người đàn ông không phát ra âm thanh nào cậu trở nên sợ hãi lo được lo mất, đưa tay ra chụp lấy thứ gì đó muốn chạm vào bất cứ thứ gì thuộc về người đàn ông.

“Ngài muốn dẫn tôi đi đâu?”

Con cừu châu Á đã cố gắng bày ra dáng vẻ hợp lòng người nhất, nhưng người đàn ông vẫn im lặng, trái tim cậu liền chùng xuống không biết có phải mình đã biểu hiện không tốt hay không, không làm cho tiên sinh bắt cóc yêu thích. Hiện giờ cậu không nhìn thấy nữa rồi, nếu quay trở lại nói bị giam giữ, cậu sẽ phát điên, cậu chắc chắn sẽ phát điên. Chàng thanh niên rõ ràng trở nên lo lắng, cậu căn bản không biết phải làm thế nào mới được người khác yêu thích, những điều cậu nói và làm bắt đầu trở nên lộn xộn. Tới cuối cùng cậu thành tâm tha thiết.

“Ngài nói chuyện với tôi đi, được không? Ngài phát ra một chút âm thanh nào đi…..”

C không có khả năng đáp ứng cậu ta. Hắn chỉ muốn xem dáng vẻ Lận Hoài Sinh lộ ra sơ hở. Thế là đứa trẻ trước mặt còn quá nhỏ không thể chịu được một chút thất bại nào, sau khi nhận ra bản thân không được yêu thích liền mờ mịt đứng đó. Cậu không có một chút biện pháp nào, bất kỳ phản ứng nào được coi là mạnh mẽ của cậu đều không thể thật sự làm tổn thương đến tin thần hay thể xác của kẻ bắt cóc, thậm chí đến sự yếu ớt mong manh của cậu cũng có thể trở thành lý do dễ bị bắt nạt.

Bất cứ ai cũng có thể ức hϊếp cậu ấy.

Do vậy điều này lại trở thành chỗ quyến rũ nhất trên người cậu ta.

Bàn tay người đàn ông không thu lại mà cứ lưu luyến quanh vành mắt Lận Hoài Sinh. Chính bàn tay đã tàn phá từng sợi dây thần đau đớn nhỏ bé của con cừu non, hiện tại cũng có thể phá huỷ đôi mắt của cậu bất luận nó có bị mù thật hay không. Nhưng Lận Hoài Sinh áp sát lại, nguyện ý để nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông rơi trên mí mắt mình. Lông mi cậu rủ xuống như cánh bướm nhưng cậu lại xem bàn tay người đàn ông như con bướm, cẩn thận từng ly từng tý đợi hắn ta đậu lên. Cậu đã đợi được con bướm của mình, cuối cùng cậu cũng đến gần được nhiệt độ ấm áp này.

Tiên sinh bắt cóc vẫn không nói gì.

Nhưng dường như bọn họ lại đột nhiên hoà thuận.

Lận Hoài Sinh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay C, cậu mỉm cười. C nhìn chằm chằm vào dây thừng nhiều lần bị kéo căng trên cổ tay cậu, vết thương trên tay chàng trai đã vô cùng thê thảm.

Sau khi cởi trói đôi chân Lận Hoài Sinh lại được cởi trói ở tay. Cậu đã lấy lại được tự do.

Cậu không nhìn thấy con đường phía trước, vậy phải đi như thế nào?

Người đàn ông chỉ cần khoanh tròn hai ngón tay liền có thể dễ dàng bắt lấy cổ tay cậu dẫn đi.

C tự mình đưa Lận Hoài Sinh sang phòng khác.

Lận Hoài Sinh bước đi nhưng không rõ phương hướng chỉ biết khoảng cách không ngắn. Có lẽ nơi bọn họ bị nhốt vô cùng rộng, có vô số căn phòng như vậy, nhưng rất đáng tiếc, hiện tại Lận Hoài Sinh không thể nào phân biệt được sự khác nhau giữa chúng. Cho nên cậu chỉ có thể tưởng tượng tiên sinh bắt cóc dẫn cậu đến căn phòng nào đây? Là nơi mà ngày thường hắn ta nghỉ ngơi sao?

Nhưng người đàn ông không hề nói với cậu. Mà sau khi dẫn thanh niên đến chiếc sô pha nhỏ ngồi xuống hắn đột nhiên đóng cửa lại rồi bỏ đi.

C có rất nhiều cách để kiểm tra xem một người có phải đang to gan giở trò lừa bịp hắn hay không. Hắn không ở trong phòng nhưng có thể thông qua các thiết bị nhìn được rõ ràng những biểu hiện của Lận Hoài Sinh. Chàng trai trẻ biểu hiện vô cùng bất an sau khi hắn rời đi, chiếc ghế sô pha cũng không còn mang lại sự thoải mái cho cậu nữa, lưng cậu thẳng tắp, mông gần như không chạm vào ghế cả người nhìn quanh quất tìm cửa.

Sau đó cậu càng nôn nóng, đứng dậy, cố gắng đi tìm C- người đã bỏ cậu ở đây. Đυ.ng vào ghế góc bàn, những đồ đạc ít ỏi trong căn phòng này đều trở thành kẻ thù truyền kiếp của cậu, cậu bị đυ.ng tới chán chường ảo não, bối rối lúng túng còn phải lo về nỗi đau đột nhiên ập tới. Cuối cùng cậu chỉ có thể ngồi trên đất, dùng lòng bàn tay dò dẫm trên mặt đất mới có thể bảo vệ bản thân không bị thương. Cậu sờ tới bức tường cánh cửa, cậu dùng tay đo kích thước căn phòng nhưng lại không có khả năng chạy trốn. Hiệu quả thu âm của camera không tốt, hoặc là từ trước đến giờ cậu đều khóc rất nhỏ, C ngồi trước màn hình giám sát, im lặng xem một đoạn phim không tiếng động suốt mấy tiếng đồng hồ. Đồng bọn của hắn trở về sau khi tra tấn các con tin khác, đầu dựa sát lại gần, ngay lập tức chiếm lấy một nửa màn hình của C và nhìn vào vị trí con cừu non đáng thương nhất.

“C, đang làm gì vậy?”

Người đàn ông không trả lời đối phương.

Hắn đột nhiên không muốn nói ra cũng không muốn người khác hiểu. Những người khác không hiểu thủ đoạn giữa hắn và con cừu non này, bởi vì hai đầu cuộc thi kéo co này chỉ có hắn và Lận Hoài Sinh. Rõ ràng có ba con tin hai tên bắt cóc nhưng bọn họ đột nhiên có được đối phương, trở thành con tin và kẻ bắt cóc duy nhất của nhau.

Trong video người thanh niên co rút trong góc, cậu đã không cử động rất lâu rồi, giống như đã chết.

Ghế tựa bị lật, C đột nhiên đứng lên, cứ bỏ đi như vậy.

……….

Cửa lại bị mở ra lần nữa.

Cho nên con cừu bị nhốt trong hộp cũng sống lại lần nữa. Trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, C nhìn thấy bóng lưng Lận Hoài Sinh đột ngột run rẩy một chút, thật là một phản ứng đáng yêu, dường như tất cả cảm xúc của đứa trẻ này đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, từ bây giờ đứa nhỏ này sẽ thuộc về hắn.

Bởi vì đây chính là con cừu nhỏ, là bệnh nhân Stockholm chỉ thuộc về một mình hắn.

C mới đi được hai bước, đối phương đã đi vô số bước. Cậu rõ ràng đã biết trong căn phòng này có rất nhiều kẻ thù làm cậu bị ngã nhiều lần khi nãy, nhưng cậu đột nhiên không quan tâm nữa, cứ chịu nhiều vết thương như vậy mà đi về phía trước. Một đứa trẻ mù gầy yếu sao có thể biến căn phòng thành mớ hỗn độn như vậy? C cảm thấy Lận Hoài Sinh quá gian xảo, quá lươn lẹo rồi.

Hắn vẫn kiểm tra sự chân thành của đối phương nên đứng đó đợi Lận Hoài Sinh đến.

Sau đó cậu nhóc đã đến, cậu là chú mèo hoang đáng thương nhất cũng dễ thương nhất trên đời này, và cậu sẽ muốn ôm hắn.

C nắm chặt lấy cổ áo Lận Hoài Sinh, dùng lực mạnh đến nỗi cậu phải kiễng chân lên.

Hắn muốn đánh cậu sao? Lận Hoài Sinh không có cách nào kiềm chế cơ thể đang run rẩy, cậu không thể khống chế được bởi vì đây là chuyện cậu sợ hãi nhất, nếu bị đánh lần nữa cậu nhất định sẽ chết, nhất định sẽ chết. Cậu rất buồn, không hiểu vì sao mình đã ngoan như vậy mà kẻ bắt cóc vẫn muốn đánh cậu, cậu hy vọng tiên sinh bắt cóc đừng đánh cậu, cậu chỉ có thể mong chờ đối phương sẽ không đánh cậu. Chàng thanh niên đem đầu vùi thật chặt, muốn vùi sâu vào bàn tay của tiên sinh bắt cóc. Khoảng cách rất gần, Lận Hoài Sinh tựa như có thể ngửi thấy mùi vị xơ xác tiêu điều của máu tanh hòa lẫn với thuốc súng, mà thân nhiệt người đàn ông càng làm cho mùi vị này cuồn cuộn lên nhiều lần.

Người đàn ông dùng bàn tay có mùi vị như thế vuốt ve sống lưng đơ cứng của Lận Hoài Sinh như vỗ về con thú nhỏ.

Lận Hoài Sinh hiểu rồi.

Cậu cảm thấy cuối cùng mình và bắt cóc tiên sinh cũng tâm ý tương thông nên cậu liền được khen thưởng nhiều hơn.

Cậu cười đến chảy cả nước mắt, giống như đứa nhóc trung thành nhất, cố gắng đến gần bàn tay và l*иg ngực người đàn ông.

"Cảm ơn, cảm ơn!”

"Cảm ơn ngài….."

Hiện tại đối phương cũng đã trở thành kẻ bắt cóc duy nhất thuộc về cậu.

Đầu con cừu nhỏ vùi trong cái ôm tràn đầy mùi vị máu tanh, cuối cùng lộ ra một nụ cười cực kỳ bình tĩnh.