Yến Thanh vừa sốt ruột tìm kiếm bóng dáng của đại sư huynh, vừa nói với Ôn Nhiễm: “Sư muội, huynh biết tâm tư của nữ nhi rất khó đoán, nhưng muội cũng nên hiểu chuyện một chút, gần đây đại sư huynh đang rất buồn, dù cho muội thật sự có mâu thuẫn gì với huynh ấy thì cũng đừng chọn thời gian này để giận dỗi huynh ấy như vậy.”
Lạc Hoài cũng nói: “Đúng vậy, sư muội, hiện tại đại sư huynh đang không ổn, muội nên thông cảm cho huynh ấy nhiều một chút.”
Tuy hai sư huynh đã nói rất uyển chuyển, nhưng ý tứ trong lời nói vẫn là trách Ôn Nhiễm không hiểu chuyện, cho nên mới hại đại sư huynh dấn thân vào nguy hiểm vì nàng?
Ôn Nhiễm nghe vậy thì cũng không còn lời nào để nói, nàng có thể khẳng định, nếu nàng nói chuyện này có khả năng lớn là Thẩm Vật đang tự biên tự diễn, chắc chắn sẽ nhận được ánh mắt “Sao muội có thể nghĩ như vậy được” của các sư huynh.
Giữa những tiếng khuyên bảo chậm rãi của các sư huynh, cuối cùng bọn họ cũng đã đến khu rừng tối đen, nơi này đã phong ấn rất nhiều yêu ma. Hằng năm yêu khí và yêu ma tụ tập ở đây, nên là cho dù hiện tại vẫn là ban ngày nắng chói chang thì bầu trời ở đây vẫn xám xịt.
Vừa bước vào đã khiến người ta cảm thấy áp lực.
Trong nội dung truyện không có nhắc đến việc Thẩm Vật sẽ chạy đến cấm địa, cho nên Ôn Nhiễm không biết liệu mình có gặp nguy hiểm ở đây không, vậy nên nàng quyết định sẽ không tách khỏi các sư huynh. Nàng hiểu rất rõ về năng lực của bản thân, giờ này khắc này nàng thật sự thấy rất hối hận, sớm biết thế đã chăm học khổ luyện rồi!
Lạc Hoài đột nhiên nhìn về phía trước hét lên: “Bóng người kia có phải đại sư huynh không!”
Phía trước đột nhiên hiện lên một bóng hình màu trắng, Lạc Hoài lập tức đuổi theo, nhưng Ôn Nhiễm lại kéo tay hắn lại, “Tam sư huynh, trong cấm địa có rất nhiều yêu ma biết mê hoặc lòng người.”
“Sư muội nói đúng.” Yến Thanh cũng là người lớn tuổi nhất ở đây, cũng là người tương đối trầm ổn, hắn nói: “Lạc Hoài, không được xúc động.”
Lạc Hoài gật gật đầu, bình tĩnh trở lại.
Hai vị sư huynh cũng ăn ý đi phía trước Ôn Nhiễm, mặc dù bọn họ là fan cuồng của Thẩm Vật nhưng có một sự thật là bọn họ cũng rất trân trọng người sư muội là Ôn Nhiễm này, Ôn Nhiễm cũng bị cảm động theo.
Càng đi về phía trước, thỉnh thoảng có thể thấy được một vài yêu ma đang lộ rõ hình dáng thật của chúng, chúng nó cũng chỉ lạnh lẽo nhìn bọn họ đi qua, không ra tay. Đương nhiên bọn chúng cũng rất oán hận những người ở Đăng Tiên phủ vì cầm tù chúng ở đây, nhưng bọn chúng kiểu hiểu rõ rằng nếu chúng rơi vào tay người ở môn phái khác thì bọn chúng cũng chẳng đơn giản là mất đi tự do như vậy đâu.
Yêu ma bị giam cầm ở đây đã làm rất nhiều chuyện ác ở nhân gian, nhưng điều này không có nghĩa là bọn chúng ngu ngốc, một khi làm người ở Đăng Tiên phủ bị thương sẽ có những trưởng lão của Đăng Tiên phủ đến kiếm chuyện, không chừng chúng nó còn mất mạng luôn.
Nhưng bước qua trong ánh mắt của bầy yêu ma nguy hiểm như thế này, đúng thật là thử thách lòng người.
Lúc này, trước mặt Lạc Hoài lại loé lên bóng hình màu trắng, hắn muốn đuổi theo nhưng nhớ đến lời Ôn Nhiễm và Yến Thanh nói, hắn cũng không xúc động nữa, đáp rằng: “Rốt cuộc người kia có phải là đại sư huynh không?”
Yến Thanh đáp: “Chúng ta qua kia xem thử, cẩn thận chút.”
Lạc Hoài không có ý kiến, Ôn Nhiễm cũng chỉ có thể hành động giống với bọn họ.
Đi theo hướng mà cái bóng trắng biến mất, bọn họ lại đi sâu hơn vào khu rừng tối, không khí ở đây tối tăm hơn nhiều, mà trước mặt bọn họ cũng xuất hiện một con ma thú đang nằm trên mặt đất.
Hình thể của nó khổng lồ, cả người đều toàn một màu đen, nhìn giống sói nhưng lại không phải là sói, đầu có hai cái sừng, hai mắt màu đỏ tươi. Nó nằm dưới tàng cây giống như là đang nghỉ ngơi vậy
Đây là con ma thú có khí thế mạnh mẽ nhất mà bọn họ đã gặp từ lúc đến đây, thoạt nhìn cũng là con nguy hiểm nhất. May là sau khi nó liếc nhìn ba người bọn họ, nó cũng dời tầm mắt đi giống như là không có hứng thú vậy, nó nhắm hai mắt lại để chợp mắt.
Nói chung, bọn họ vẫn có thể hoà bình ngoài mặt với những con ma thú này, nhưng bọn Yến Thanh vẫn cảm thấy lo lắng đề phòng. Ngay lúc bọn họ định đi vòng qua con ma thú ấy, đột nhiên trong rừng vang lên một tiếng sáo nho nhỏ.
Ma thú mở to đôi mắt màu đỏ ra, nó há miệng, để lộ răng nanh gào thét một tiếng, lập tức lao đến ba bóng người mặc đồ trắng như thể không kiểm soát được.
“Cẩn thận!” Cũng may Yến Thanh phản ứng kịp, hắn rút trường kiếm ra, lập tức chặn lại sự tấn công của ma thú, khi va chạm với sức mạnh ấy, hắn cũng bị đẩy lùi về phia sau mấy bước.
Lạc Hoài cũng rút kiếm ra, xông lên giúp Yến Thanh ngăn cản kẻ địch.
Ôn Nhiễm nhíu mày đứng tại chỗ, đánh nhau sẽ khó tránh khỏi việc bị thương, một khi xuất hiện mùi máu tươi, những yêu ma cấp cao thì còn tự khống chế được, nhưng những yêu ma cấp thấp chắc chắn sẽ không kiềm chế được và tìm đến đây. Cho nên nếu đánh nhau ở trong này, thời gian càng bị kéo dài sẽ chỉ càng thêm bất lợi cho bọn họ.
Ôn Nhiễm gọi một tiếng: “Nhị sư huynh, tam sư huynh, hai người cố chống đỡ một lát!”
Yến Thanh và Lạc Hoài chỉ mới vừa đánh nhau với ma thú thôi cũng cảm nhận được thực lực của nó rất mạnh, hiện tại bọn họ muốn cản ma thú những móng vuốt nặng như ngàn cân của nó cũng là chuyện có hơi khó khăn, Yến Thanh đáp: “Sư muội, muội đi trước đi, để bọn huynh chặn nó!”
Ôn Nhiễm không, nàng nhặt một cành cây trên đất, liên tục vẽ cái gì đó trên mặt đất, từ từ có thể nhận ra đó là nguyên mẫu của một trận pháp. Mấy ngày nay nàng “tuyệt thực” nhốt mình ở trong phòng cũng không phải là chẳng làm việc gì, nàng đã xem rất nhiều thuật pháp bảo vệ tính mạng. Từ sau khi biết kết cục của mình là bị Thẩm Vật gϊếŧ, nàng lại càng coi trọng chuyện bảo vệ mạng sống này.
Càng vẽ, trán Ôn Nhiễm lại càng đổ nhiều mồ hôi lạnh, động tác của nàng cũng đã chậm hơn. Tu vi của nàng không cao nên nếu muốn vẽ loại trận pháp cao giai như thế này thì đúng thật là làm khó cho nàng quá, nhưng nhìn hai vị sư huynh sắp bay màu bên kia, nàng khẽ cắn môi, cưỡng ép tay mình tiếp tục hoạt động.
Cuối cùng, nàng kết thúc nét cuối cùng của trận pháp này.
Sắc mặt Ôn Nhiễm tái nhợt, nàng ném cành cây đi, móc một hạt châu trong vòng tay chứa đồ của mình ra rồi ném qua kia, hạt châu đập trúng đầu ma thú, bốc ra màn sương trắng, tạm thời che mờ tầm mắt của nó.
Nàng hét thật to, “Mau tới đây!”
Yến Thanh và Lạc Hoài cũng không dừng lại, nhanh chóng phi đến bên cạnh Ôn Nhiễm, Yến Thanh có nhiều kiến thức, vừa nhìn đã biết đây là pháp trận truyền tống, hắn kinh ngạc nhìn Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm đang đứng bên ngoài pháp trận, nàng vừa kết ấn bằng hai tay, vừa đau lòng thay cho bản thân: “Sư huynh, huynh nhớ gọi lão Ôn đến cứu ta.”
Yến Thanh: “Chờ một chút, sư muội…”
Trong chớp mắt, Yến Thanh và Lạc Hoài bên trong pháp trận đã biến mất.
Cổ họng Ôn Nhiễm dâng lên mùi máu tươi, khiến nàng rất muốn hộc máu, nhưng một khi mùi máu tươi khuếch tan dẫn dắt ma thú khác tới thì nàng sẽ chết chắc!