Ngày Nào Nam Phụ Cũng Ảo Tưởng Rằng Ta Yêu Hắn

Chương 5: Hắn vì con mà dám dấn thân vào nguy hiểm!

Đáy mắt trong suốt của Thẩm Vật có ý cười, “Thì ra Nhiễm Nhiễm đang lo lắng rằng ta sẽ thay lòng đổi dạ sao? Muội yên tâm, ta khác với những người đàn ông khác, nếu có một ngày sau khi thành thân mà ta còn dây dưa với người phụ nữ khác, ta tìm bao nhiêu người phụ nữ thì muội có thể tìm bấy nhiêu người đàn ông, ta là kiểu người thích sự công bằng, nên Thẩm Vật ta có thể thề ngay tại đây.”

Người tu tiên đã thề, đây không phải là chuyện nhỏ.

Cái gọi là công bằng như thế này, khiến mắt Ôn Nhiễm phải giật giật.

“Cho nên muội đừng nghĩ đến chuyện huỷ hôn với ta nữa, dù sao mới không lâu trước đây ta đã cứu muội, lại còn vì thế mà gánh chịu sự tra tấn của lương tâm. Bất kì ai hiểu lý lẽ đều sẽ nghĩ rằng muội bội tình bạc nghĩa khi muốn giải trừ hôn ước và vứt bỏ ta, đó chắc chắn là chuyện khiến người khác khinh thường.”

Nghe vậy, nét mặt của Ôn Nhiễm trở nên đờ đẫn, nàng có thể khẳng định rằng mình đang bị uy hϊếp.

“Nhiễm Nhiễm.” Hắn cười giơ tay lên sờ đỉnh đầu của nàng, vẫn mỉm cười như một quân tử, dịu dàng như ngọc, “Sau này chúng ta nên ở bên nhau một cách hoà thuận.”

Trước khi Ôn Nhiễm định đẩy hắn ra, hắn đã rút tay về, nàng thấy hắn đột nhiên rút ra một chiếc khăn tay từ đâu đó, từ từ lau tay mình, đó là cái tay vừa mới sờ đầu của nàng.

Ôn Nhiễm suýt chút nữa đã cười lên vì tức.

Quen biết vị đại sư huynh này hơn mười năm, lần đầu tiên nàng biết, thì ra tính cách của hắn tồi tệ đến như vậy.

Không được!

Nhất định phải huỷ bỏ cái hôn ước này!

“Nhiễm Nhiễm, đã nhiều ngày rồi mà con vẫn không chịu ăn uống, con định để cha lo lắng đến chết như vậy sao?” Ôn Tuân đứng bên ngoài phòng của con gái, đập cửa một cách sốt ruột, do phủ chủ đang bế quan, mọi sự lớn bé đều đến tay trưởng lão là ông, ngày nào ông cũng rất bận, còn phải đi quan tâm chuyện con gái không chịu ăn uống, ông thật sự rất mệt mỏi.

Trong phòng truyền ra giọng nói của thiếu nữ, “Nếu cha không đồng ý huỷ bỏ hôn ước của ta với Thẩm Vật, ta sẽ không ăn cơm!”

“Chuyện đã sắp xếp hết cả, sao có thể huỷ bỏ dễ dàng như vậy được? Huống chi nhìn Thẩm Vật là biết nó là một người biết thương vợ, chẳng phải lúc trước con vẫn còn hoà thuận với nó sao? Sao đột nhiên lại muốn huỷ bỏ hôn ước?” Người cha già như Ôn Tuân thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của con gái.

Tần Uyển Uyển đứng bên cạnh nhìn trò đùa này hơn nửa ngày, thứ bà ta không thích nhìn nhất chính là thái độ cưng chiều Ôn Nhiễm vô điều kiện của Ôn Tuân, Ôn Nhiễm có thể tuỳ hứng như vậy, chẳng phải là vì bị ông nuông chiều thành thói sao?

Tần Uyển Uyển đi đến, kéo bàn tay đang gõ cửa của Ôn Tuân, đau lòng nói: “Tướng công, chàng quan tâm quá nên quên mất rồi sao? Nhiễm Nhiễm đã qua kỳ Tích Cốc từ lâu rồi, không ăn không uống cũng chẳng sao cả, cớ gì mà chàng phải lo lắng suông như vậy?”

“Bà thì biết cái gì? Bình thường Nhiễm Nhiễm thích nhất là ăn mấy thứ đó, nếu nó không ăn gì thì tâm tình sẽ không được tốt, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng đến cơ thể của nó, bà tưởng nó da dày thịt béo như bà sao?”

Da, da dày thịt béo?

Nét mặt nhẹ nhàng dịu dàng của Tần Uyển Uyển lập tức cứng đờ, lúc trước là ai nói bà ta xinh đẹp đáng yêu, thích tính tình như thiếu nữ của bà ta? Sao mới qua có mười mấy năm, bà ta đã biến thành da dày thịt béo rồi!

Lúc không có Ôn Nhiễm ở đây, Ôn Tuân còn có tâm trạng dỗ dành cô vợ yêu này, nhưng lúc có Ôn Nhiễm thì dù cô vợ yêu có nũng nịu thế nào thì cũng không thể khiến ông ta có tâm trạng để hao tâm tổn sức vì mình nữa, ông quan tâm hỏi cô con gái bên kia cánh cửa, “Nhiễm Nhiễm, dù con muốn huỷ hôn với Thẩm Vật thì cũng phải đưa ra một lý do đã chứ?”

Ôn Nhiễm ngồi trong phòng đang lén lút ăn thịt bò khô đã được mình giấu, nàng tìm đại một cái cớ, “Ta phát hiện mình không thích đại sư huynh, cho nên không muốn gả cho huynh ấy.”

“Tình cảm có thể từ từ bồi đắp được mà.”

“Vậy sao lúc trước không thấy cha từ từ bồi đắp tình cảm với nương của ta vậy?”

Ôn Nhiễm nói một câu đã chặn họng được Ôn Tuân.

Trước đây Ôn Tuân và mẹ của Ôn Nhiễm thành thân, trong giai đoạn hôn nhân ấy, Ôn Tuân đã làm rất nhiều chuyện hồ đồ.

Ôn Nhiễm lại châm chọc nói: “Hay là nói, cha muốn sau này ta với đại sư huynh thành thân rồi, ta ra ngoài tìm người đàn ông khác để lêu lổng giống cha, như vậy cũng được?”

Ôn Tuân suy tư một chút, sau đó gật đầu, “Vậy thì không phải là không được.”

Ôn Nhiễm: “…”

Chẳng lẽ phải công nhận ông già này quả đúng là tra nam sao?

Đối với Ôn Tuân mà nói, con gái ông muốn tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì cũng được, nhưng nếu chồng của con gái muốn tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, như vậy thì không được!

Tần Uyển Uyển đứng cạnh cũng phải dậm chân, làm nũng nói: “Tướng công, chẳng lẽ chàng nghe mà không hiểu Nhiễm Nhiễm đang chỉ cây dâu mắng cây hoè sao?”

“Vậy thì cũng phải có cây dâu Nhiễm Nhiễm mới mắng được chứ!” Ôn Tuân mất kiên nhẫn đáp: “Ta đang nói chuyện với Nhiễm Nhiễm, bà đừng có mà xen mồm, đúng là càng lúc càng không hiểu chuyện!”

Suýt chút nữa Tần Uyển Uyển đã cắn nát hàm răng của mình, trước kia thì bảo thích dáng vẻ không hiểu chuyện giống như một đứa trẻ của bà! Bây giờ thì hay rồi, bà ta không hiểu chuyện thì lại bị ông ta ghét bỏ!

Cuối cùng Ôn Nhiễm mới kéo cửa ra, nàng đứng ở cửa phòng, nói thẳng với Ôn Tuân: “Ta không muốn gả cho hắn!”

Ôn Tuân tận tình khuyên bảo: “Nhiễm Nhiễm, bây giờ con vẫn còn trẻ, không biết cái gì là tốt, cái gì là không tốt, con suy nghĩ lại đi, chẳng phải từ nhỏ đến lớn Thẩm Vật đều đối xử với con rất tốt đấy sao? Cái đó chứng mình là thằng bé rất quan tâm đến con, nếu con gả cho nó nhất định sẽ được hạnh phúc!”

Quan trọng là, lỡ như con gái của ông thật sự muốn đi tìm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vậy Thẩm Vật cũng sẽ không đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

“Thẩm Vật không phải là người chân thành, những đều hắn làm đều là hư tình giả ý mà thôi, ta có thể cảm nhận được, hắn đối xử tốt với ta và có mục đích khác!”

Trong tình huống khi tất cả mọi người đều khen Thẩm Vật là một người tốt, những lời Ôn Nhiễm nói đúng thật toàn là vớ vẩn.

“Sư phụ! Không hay rồi!” Nhị đệ tử Yến Thanh đột nhiên chạy tới, “Đại sư huynh đến cấm địa rồi!”

Ôn Tuân cả kinh, “Cái gì! Sức khoẻ của nó còn chưa hồi phục, chạy tới cấm địa để làm gì?”

Cấm địa là nơi giam cầm rất nhiều yêu ma, cho dù có là Ôn Tuân cũng sẽ không tự tiện đi đến cấm địa khi chưa chuẩn bị vẹn toàn.

Yến Thanh nhìn về phía Ôn Nhiễm.

Trong đầu Ôn Nhiễm hiện lên một dấu chấm hỏi.

Yến Thanh nói: “Đại sư huynh nói, năm sư muội sáu tuổi muốn có một ma sủng, gần đây huynh ấy đã khiến sư muội không vui, cho nên muốn tìm một ma sủng thích hợp để tặng cho muội ấy, để muội ấy được vui vẻ.”

Ôn Tuân định đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt Ôn Nhiễm, kết quả là vừa thấy khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Nhiễm, ông lại không nỡ lòng chỉ, chỉ có thể vỗ đùi, nói như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Nhiễm Nhiễm, con nhìn đại sư huynh của con đi, nó đã vì con mà dấn thân vào nguy hiểm như thế, sao con còn dám nói nó không chân thành chứ?”

Mặt Ôn Nhiễm đen kịt.

Sao nàng lại không nhớ chuyện năm mình sáu tuổi có nói muốn có ma sủng nhỉ!

Chuyện cần phải ưu tiên, hiện tại Ôn Tuân không muốn dỗ dành con gái nữa, Thẩm Vật chính là người đệ tử ông ưng ý nhất, là mặt mũi của Đăng Tiên phủ, không thể để xảy ra chuyện được!

Ôn Tuân vội vã tập hợp một đám người, tách ra đi tìm Thẩm Vật, ông cũng căn dặn nhiều lần rằng không được tuỳ tiện đánh nhau trong cấm địa, để tránh chọc giận những yêu ma trong đó.

Dưới ánh mắt của các sư huynh sư đệ, Ôn Nhiễm đành phải trở thành một thành viên trong đội ngũ tìm người.