Kaji lẳng lặng ngắm nhìn trời cao qua khung cửa sổ. Không hiểu vì sao từ sáng tới giờ cậu cứ có cảm giác bất an kỳ lạ, giống như một việc tồi tệ nào đó sắp diễn ra vậy. Cuộc chiến ấy đã trôi qua rồi mà, nhóm Endou không dòm ngó gì tới Fuurin nữa. Cả khu phố và ngôi trường đều trở lại dáng vẻ bình yên trước đó, bầu không khí rất vui vẻ, nhộn nhịp, nhưng mà cảm giác khó chịu này là sao đây?
Kusumi tinh ý bắt được Kaji có tâm sự, cậu chàng nhanh chóng nhập tin nhắn trên điện thoại rồi dơ ra trước mặt Kaji, là một lời hỏi thăm nhẹ nhàng: "Có chuyện gì vậy Kaji - kun?"
"Tôi không biết." Kaji lắc đầu. "Sáng giờ cứ có cảm giác rất kỳ lạ, rất khó chịu. Mấy ngày tao nghỉ dưỡng thương ở trường có xảy ra chuyện gì không?"
"Đây..." Kusumi và Enomoto bốn mắt nhìn nhau, đúng là trong trường có vài chuyện thật nhưng họ không muốn Kaji biết đến nó. Enomoto ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhưng không sao vì nhắc tào tháo tào tháo tới rồi.
"Hiiragi ơi~"
Kaji rùng mình, bao nhiêu da gà da vịt theo đó nổi hết cả lên, cái giọng nói này cậu có muốn cũng chẳng thể quên được. "Mẹ kiếp!" Nhìn xuống dưới sân, quả nhiên Banjou đã ở dưới đấy rồi. Một mình hắn đứng giữa cái sân trường trống vắng, hai mắt dán chặt lên người Hiiragi đang đứng trên sân thượng, đôi tay vẫy vẫy trong không khí như một đứa trẻ háo hức với cuộc vui, không kìm lòng được làm mấy hành động ngu ngốc.
Enomoto thở dài nhìn Kaji không chút che dấu vẻ ghét bỏ, giải thích: "Từ lúc đánh xong với Hiiragi - san hắn đã thế rồi. Nghe anh ấy kể là đã bảo hắn lúc nào muốn đánh thì cứ tới tìm mình, nên từ đó ngày nào hắn cũng chạy tới đây.
"Đệt!" Kaji văng tục một tiếng, cậu nhìn Banjou tung tăng đi vào trường mà tức muốn đánh người, nhưng biết hắn đến là để đánh với Hiiragi với bản thân thật sự đánh không lại nên đành phải ôm bụng tức lên sân thượng. Cậu muốn chứng kiến Hiiragi xử c.h.ế.t tên này như thế nào!
Banjou xải bước hết sức vui vẻ. Hắn chẳng thèm đoái hoài gì đến hàng trăm thậm chí cả ngàn con mắt bất thiện xung quanh nên cứ đi như chốn không người, chả mấy chốc đã đến sân thượng. Nhìn Hiiragi đang bất lực nhìn mình với Umemiya cười tủm tỉm trên sofa, Banjou ấy vậy mà nói ra một câu chào buổi sáng.
Hiiragi thở dài, anh bóc một viên thuốc bỏ vào miệng, nói: "Mày có cần ngày nào cũng đến thế không Banjou, phiền phát bực."
Hắn cười toa toét đáp: "Tại tao nhớ Hiiragi quá chứ bộ, một ngày mà không gặp Hiiragi là tao lại ngứa ngáy khó chịu mãi thôi. Thế nên là... đánh đi nhé!" Một nụ cười biếи ŧɦái.
Banjou tung một đ.ấ.m thật nhanh nhắm thẳng mặt Hiiragi nhưng anh né được, hai người bắt đầu giao tranh kịch liệt, không ai chịu nhường ai dù chỉ là một chút.
Kaji đen mặt đứng bên Umemiya, cậu ghét cay ghét đáng Banjou, càng không muốn hắn động vào người Hiiragi, một lọn tóc cũng không được. Thật sự hận không thể lập tức lao đến đánh cho hắn một trận thừa sông thiếu chết. Umemiya nắm bắt tâm lý đàn em rất tốt, anh vỗ vỗ vai Kaji, an ủi: "Không sao đâu mà, Hiiragi sẽ ổn thôi." Ổn về nhiều nghĩa. Kaji nghe vậy thì bình tĩnh được đôi chút, nhưng cậu vẫn giận Kusumi với Enomoto chuyện quan trọng như này mà lại che giấu mình. Enomoto thở dài.
Bên kia hai người đánh đến hăng say quên cả trời đất, Banjou từ đầu đến cuối vẫn cứ cười toe toét không thôi. Bất ngờ, hắn dùng một động tác nhào lộn vòng qua phía sau Hiiragi, ôm lấy anh chặt cứng. Hiiragi giãy dụa thoát ra nhưng không thành.
Banjou cười hì hì, ghé vào tai anh nói khẽ: "Hiiragi ơi~" cái giọng điệu nũng nịu khiến Hiiragi nổi hết cả da gà. Mấy ngày nay anh đã thấy Banjou bất ổn rồi, sao còn điên càng ngày càng nặng thế? Banjou không chỉ ôm thân trên của Hiiragi mà hắn còn dùng hai chân quắp chặt lấy chân anh khiến Hiiragi càng khó di chuyển. Lại thủ thỉ: "Tao ấy à, thích Hiiragi lắm nhé! Một ngày không gặp là cả người ngứa ngáy khó chịu luôn."
Hiiragi đánh ngược đầu về phía sau một cái, ghét bỏ nói: "Chuyện đó ban nãy mày đã nói rồi, giờ thì thả tao ra!"
Banjou nũng nịu: "Không thả đâu, muốn ôm Hiiragi mãi như thế này cơ. Tao thích mày Hiiragi lắm á, là kiểu tình yêu đôi lứa ấy, Hiiragi có thích tao không?"
Hiiragi thấy đầu tên này hỏng thật rồi, anh cảm giác nếu tiếp tục mình sẽ xảy ra chuyện mất. Hiiragi gằn giọng: "Mẹ kiếp mày đang nói cái quái gì vậy?!"
"Tỏ tình đó~" Banjou bất ngờ hôn chụt một cái lên gáy anh khiến cho Hiiragi đứng hình, bao nhiêu da hà da vịt đều nổi hết lên còn khuôn mặt anh thì trửo nên tái mét.
Mẹ kiếp! Hiiragi cảm thấy tên này điên quá điên rồi, làm cho mình cũng điên theo luôn. Anh hoảng sợ khi tiếp nhận sự động chạm của Banjou mà quên cả phản kháng, bây giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ là chạy chốn khỏi tên này.
Banjou nhân cơ hội bất ngờ đè ngửa Hiiragi xuống đất. Mặt đối mặt cùng anh, một cười, một nhăn, rồi mặt cười dần dần hạ thấp xuống. Hiiragi trợn tròn mắt, mẹ kiếp Umemiya cứu tao!!!
Nhưng Umemiya vẫn cứ ngồi cười không, trái ngược với anh, Kaji lại hết chịu nổi rồi. Cậu lao đến như một con quái thú, hung hăng tung một cước vào mặt Banjou. Hắn bị đá văng ra sau, trên mặt thể hiện rõ sự bất mãn.
"Con nít lít ranh, chuyện của người lớn, mau tránh xa ra."
"Tránh cái con mẹ mày! Cút xa Hiiragi - san ra!" Kaji phẫn nộ gầm thét. Mẹ kiếp cậu còn chưa được ôm anh gần như vậy, thằng ch.ó này còn suýt chút hôn! Cậu tức đến nỗi mắt hằn tơ m.á.u rồi.
Hiiragi cũng từ trên đất đứng dậy, cảm giác vừa rồi đã nguôi ngoai phần nào.
Banjou chỉ vào mặt Kaji mắng: "Con kỳ đà cản mũi này, mày vừa ngăn chặn nụ hôn nồng choáy của tao dành cho Hiiragi đấy biết không hả? Có biết làm người thì không được chen chân vào chuyện tình cảm của người khác không?"
Chen... chân? Hai từ này thực sự có mức sát thương quá lớn kịch thích thái dương Kaji co giật liên hồi, gân xanh nổi lên trên khuôn mặt thiếu niên thanh tú, cậu chính thức trở thành núi lửa phun trào. Kaji điên cuồng gầm thét, dùng vốn từ vựng ít ỏi của mình chiến đấu với Banjou. Mỗi câu mỗi chữ đều giống như nham thạch nóng bỏng, hung hăng đánh thẳng lên người hắn nhưng Banjou lại chẳng mảy may để ý. Tức cái nữa là không để Kaji "chiến" được bao lâu Umemiya đã đi đến bịt miệng cậu lại. Biết mình rất có thể làm ông bạn thân giận rồi, anh thở dài, đành phải cố gắng cứu vớt tình thế.
Umemiya trầm giọng uy h.i.ế.p Banjou, toàn thân tỏa ra khí thế cùng với sát khí ngút trời: "Tôi nhớ là chỉ cho cậu đánh với Hiiragi chứ đâu có cho cậu thích gì làm nấy vậy nhỉ. Ban... jou!" Hai tiếng Banjou bị anh nhấn thật mạnh tựa như có sức nặng ngàn cân, cũng được xem như lời cảnh cáo cuối cùng.
Banjou tức tối nhưng lại kinh hoàng cảm nhận được một thứ áp lực khủng khϊếp đang đè nặng lên người mình, dường như chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là nó sẽ nuốt trọn lấy hắn. Hắn rõ ràng ý tứ trong từng câu từng chữ của Umemiya, càng rõ ràng kết cục của mình nếu như manh động sau đó, cuối cùng chỉ đành ôm một bụng tức trở về.
Xuống đến sân trường, Banjou lại cười toe toét y hệt như lúc mới đến nhưng lần này hắn thở ra một câu khác: "Hiiragi ới, tao yêu mày lắm! Ngày mai lại tới nhoa!"
"Cút!!!" Tiếng hét chói tai đầy uy lực truyền khắp toàn trường. Chẳng biết là của Kaji hay của Hiiragi, mà học sinh Fuurin cũng chỉ cần mỗi vậy, ngay ngày hôm sau, một cái biển cấm Banjou to đùng cực kì bắt mắt được đặt ngay ngắn ở bên cổng trường.
Kaji cũng không biết từ đâu lấy được thông tin liên lạc của Banjou, ngày nào cũng gửi hắn ảnh chụp chung của cậu và Hiiragi, hai người cực kỳ thân thiết làm cho tên kia tức đến nỗi bóp nát hai cái điện thoại, à không, nay là cái thứ ba rồi.