Những Mẩu Truyện Ngắn - Người Chắn Gió

Chương 2: Togame x Choji: Bảo vệ

Togame nổi điên rồi.

Chả là hôm qua Choji đi chơi không cẩn thận hít phải một loại khí lạ, cậu cảm thấy khá dễ chịu nên cứ hít lấy hít để mãi thôi, nào ngờ sáng nay dậy phát hiện mình bị teo nhỏ rồi. Cậu bây giờ chẳng khác gì bé thỏ nhỏ lạc lõng giữa một bầy sư tử to đùng. Togame ngồi bên cực kì lo lắng, không biết bao lần anh nhắc nhở cậu phải cẩn thận rồi mà Choji không nghe, cứ thích gì làm nấy mãi thôi. Trách mắng cũng chả có tác dụng gì, Togame chỉ đành bế theo Choji năm tuổi đến trụ sở Shishitoren cùng mình.

Thấy thủ lĩnh nhà mình như vậy bầy sư tử cũng ngạc nhiên, lo lắng lắm nhưng khi bị cậu đọc ra từng thói hư tật xấu của từng người liền chuyển thành sự hiếu kì. Cả đám bâu lại chêu chêu chọc chọc Choji, còn chụp ảnh với quay clip nữa. Cơ hội ngàn năm có một mà lại. Bên cạnh đó vẫn có những người giữ được tỉnh táo trầm lặng suy ngẫm. Sao Choji lại bị như vậy nhỉ? Chả biết nữa, chỉ biết ngay sau đó Togame đã hạ lệnh cho hầu hết thành viên lục tung khu phố truy tìm nơi phát ra mùi hương lạ và nguồn gốc của nó. Nếu là do con người gây ra thì kẻ đó tiêu chắc rồi. Trong lúc đó, Choji bị giữ ở cạnh Togame 24/24, bảo đảm an toàn đến một con muỗi cũng không đốt được cậu.

Choji bé nhỏ rất đáng yêu, mặc dù thân xác là đứa trẻ năm tuổi nhưng về cơ bản tâm trí cậu vẫn vậy, chỉ là thêm một phần trẻ con khó dỗ. Cậu cứ ríu ra ríu rít buôn chuyện với đám Kanuma mãi không thôi, tay chân ngắn cũn khua khua trong không khí vừa buồn cười vừa ngộ nghĩnh, khi cười lên lại lộ ra hàm răng sữa với hai má núm đồng tiền ngọt ngào, kết hợp với bộ đồ trẻ con Sako mang đến càng ngoan xinh yêu gấp bộn phần.

Tim Togame đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, hai mắt cứ dán chặt lấy Choji không chớp, ai bảo bảo bối của hắn đáng yêu quá cơ.

Choji đòi ăn kẹo, Kanuma liền mua kẹo cho cậu ăn. Choji đòi ăn bánh, Arima liền dâng đến tận miệng. Nhìn hai má bánh bao phúng phính do đồ ăn thực sự quá cmn đáng yêu đi! Shishitoren đều muốn gào thét!!!

Arima có chút xúc động muốn khóc, cậu ta cảm thán: "Không ngờ lại có một ngày được chứng kiến bộ dáng thiên thần nhỏ này của thủ lĩnh."

Kanuma tiếp lời: "Hy vọng là có thể thấy nhiều nhiều." Hắn đưa ngón tay muốn chọt vào má Choji nhưng ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt sát thần của Togame phía sau, toàn thân đều ớn lạnh thu tay trở về.

Togame hối hận rồi, đáng ra anh nên giữ cậu ở nhà trông mới phải, hoặc ít nhất là không để đám simp lỏ kia đυ.ng tới Choji, cũng vì sợ cậu ở nhà buồn chán mà... "Haizzz...." anh thở dài lắc đầu, ngẩng đầu lên liền thấy Choji lon ton chạy tới chỗ mình.

Trời ơi chân ngắn đáng yêu gì đâu á!

Choji tới trước mặc Togame, cậu lúc này chỉ đứng tới đầu gối anh, cái đầu ngẩng cao, hai tay nhỏ nhỏ đặt lên trên đùi, hỏi: "Sao vậy Kame - chan?" Thanh âm như mèo nhỏ cào vào trái tim Togame ngứa ngáy khôn cùng. Anh bế Choji đặt trên đùi mình, dịu dàng nói: "Không có gì. Chỉ là đang nghĩ Choji bé nhỉ dễ thương quá, muốn được thấy nhiều hơn."

"Hể? Hông muốn đâu." Choji biểu lộ không thích.

"Sao lại không muốn?" Togame hỏi.

"Tại bé xíu íu đúi lắm, tui hông muốn íu đúi đâu. Tui muốn thật mạnh mẹ để bào vệ Kame - chan cơ."

Tim Togame đập loạn lên vì vui sướиɠ. Anh cười cười, xoa nhẹ mái tóc xoăn của Choji, không đáp lời.

Kanuma ghen tỵ lẩm bẩm với đám đồng bọn: "Không công bằng, vì sao Togame được ôm mà bọn mình lại không được ôm chứ?"

Inugami tỉnh bơ đáp: "Đó là lẽ dĩ nhiên mà."

Kanuma: "..." Nhóc con tinh ý này phát hiện ra gì rồi.

Sako ngồi gần đó lườm Inugami cháy khét, từ vụ Hiiragi cậu vẫn còn giận dỗi đây.

Chơi chán ở rạp chiếu phim, Choji đòi được ra ngoài đi dạo. Togame ban đầu bác bỏ không thương tiếc nhưng nhìn vào đôi mắt long lanh ngập nước của cậu thì tim liền mềm nhũn ra, không biết từ khi nào đã ở công viên gần đó rồi.

Anh bế Choji trên tay, đặt cậu lên cái cầu trượt.

Choji: "... Không phải như này Kame - chan, tui muốn đi chơi, đi chơi cơ, tui hông phải trẻ con, không muốn chơi cầu trượt đâu.

Mắt thấy cậu bắt đầu quấy khóc, Togame đành phải đưa cậu đi dạo quanh khu phố. Anh đặt cậu ngồi trên vai mình, cảm nhận cân nặng của cậu, rất nhẹ, đối với Togame là vậy. Choji khi lớn đã nhỏ nhắn đáng yêu, không ngờ khi nhỏ cũng bé như vậy, cỡ cậu bây giờ chắc chỉ bằng đứa trẻ ba tuổi nhà người ta. Anh tự nhủ mình phải chăm Choji thật tốt.

Đi theo Togame và Choji còn có Arima và Kanuma, hai tên này hết sức không thành thật, cứ ăn gì là cho Choji ăn cái đấy, khi vụn bánh của cậu rơi đầy trên mái tóc mới gội của Togame, anh phải đá mỗi tên một phát mới chịu thôi. Nói là đi theo bảo vệ Choji nhưng toàn là ăn với chơi không.

Đi được một đoạn Choji đòi Togame thả xuống tự đi, cậu bước từng bước chân ngắn tũn, cảm thấy không vui. Nếu là lúc trước đoạn đường này cậu đã sớm chạy qua rồi, vậy mà bây giờ đi mãi chả được bao xa. Nghĩ bụng, Choji tăng nhanh bước chân, dần dà chuyển thành chạy, khổ nỗi chân cậu ngắn quá, chạy mãi cũng không thoát được đôi chân dài cả mét của Togame.

Choji không thích bị Togame bảo vệ thái quá như này. Cậu liếc nhìn xung quanh, ủ mưu tính kế muốn hù Togame một vố. Lát sau cuối cùng cơ hội cũng đến, Choji đòi Togame đi mua kem rồi nhân lúc anh quay đi liền tận dụng thân hình nhỏ bé chốn vào trong đám đông và chạy thật nhanh vào một hẻm nhỏ. Chắc hẳn Togame không thấy cậu sẽ lo lắng lắm, Choji đã tưởng tượng ra bộ dáng hốt hoảng của anh rồi.

Lúc cậu đang cười khoái chí thì phía sau truyền đến tiếng đàn ông khàn khàn: "Chà chà, nhóc con đáng yêu ghê ta." Choji ớn lạnh, cảm thấy bất ổn liền muốn chạy ra ngoài nhưng bé con sao có thể thoát khỏi một tên đàn ông lực lưỡng chứ? Hắn xách cậu lên như cầm một món đồ chơi, nhét một chiếc khăn tay vào miệng cậu rồi ngắm nghía một hồi. "Ai da xinh đẹp như vậy, pha này ta hời rồi... khà khà..." nói rồi liền nhét vào một cái thùng rồi mang đi.

Choji sợ hãi, cậu liên tục giãy giụa nhưng cái hộp quá chật để cậu có thể làm việc mình muốn. Thật hối hận, biết trước như này cậu đã không chạy khỏi Togame, nếu không... nếu không... nghĩ đến cảnh bây giờ anh đang lo lắng tìm mình và rất có thể là sẽ không bao giờ tìm thấy, Choji liền nức nở rơi nước mắt. Cậu muốn Togame.

Khi Choji được thả ra, cậu phát hiện mình đang ở trong một nhà xưởng bỏ hoang cũ kỹ, tên biếи ŧɦái thì ngồi xổm ở trước mặt cậu.

"Bé con sao lại khóc rồi? Khóc là sẽ xấu đó, sẽ không được yêu thương đâu." Gã đàn ông nở nụ cười méo mó, hắn cất tiếng nói khàn khàn đáng sợ, dùng bàn tay bẩn thỉu rút chiếc khăn ra khỏi miệng Choji rồi sờ lên mặt cậu, sau đó luồn vào trong quần áo mơn trớn cơ thể cậu. Choji càng sợ hãi cùng với kinh tởm cùng cực. Đây nào phải là kẻ buôn người chứ, đây rõ ràng là tên biếи ŧɦái chuyên nhắm vào trẻ con gần đây! Cậu ra sức vùng vẫy muốn thoát ra nhưng thân thể lại quá yếu để có thể chống lại.

Choji run rẩy, sắc mặt mới đó còn hồng hào giờ đây đã trở nên tái mét, trái ngược hoàn toàn với bộ dáng háo hức, kích động của người trước mặt. Cậu lắc đầu liên tục, nức nở cầu xin nhưng lại khiến gã ta càng phấn khích, giống như một con sói đói lâu ngày săn được một con mồi béo bở liền muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.

Khoảnh khắc hắn ta thò tay vào trong quần mình, Choji đã tuyệt vọng, cậu nhắm mắt lại, cầu mong tất cả những điều kinh khủng này chỉ là một cơn ác mộng, chỉ là những điều vô thực mà người người đều phải trải qua trong đời mà thôi, để khi được tỉnh dậy một lần nữa... cậu có thể thấy Togame.

Cánh cửa nhà kho bị đá tung ra.

Lạc mất người thương là cảm giác gì? Tìm mãi không thấy là cảm giác gì? Thấy người thương bị xâm phạm là cảm giác gì? Bây giờ Togame là người hiểu rõ nhất.

Choji là thủ lĩnh của Shishitoren, ngày thường rất mạnh mẽ nên anh không cần phải lo lắng, nhưng bây giờ cậu chỉ là một đứa trẻ, nếu gặp phải kẻ thù hay kẻ xấu ở bên ngoài thì sao? Đó là lí do Togame không đồng ý cho cậu ra ngoài. Vậy nên khi quay đầu lại mà không thấy Choji ở phía sau, tim Togame đã treo ngược lên cổ họng. Anh lập tức đi tìm xung quanh nhưng không thấy, lại huy động toàn bộ lực lượng của Shishitoren đi tìm. Thời khắc này, cái "mũi chó" của Inugami thật sự rất hữu dụng.

Togame lao đến như vũ bão, hung hăng đ.â.m sầm vào tên biếи ŧɦái khiến hắn đau điếng rên lên. Không dừng lại ở đó, anh đè hắn ta xuống đất rồi liên tục tung những cú đ.ấ.m như trời giáng. Máu đỏ tứ tung, răng môi lẫn lộn, Choji chưa bao giờ thấy một Togame như vậy trước đây, cậu sốc đến mức ngơ ra nhưng ngạc nhiên là không hề cảm thấy sợ hãi.

Sako nhẹ nhàng ôm lấy Choji, dùng khăn tay lau đi vết bẩn trên gương mặt trẻ thơ non nớt, vỗ về an ủi cậu.

Sau khi đánh cho tên khốn kia thừa sống thiếu chết, Togame rốt cuộc biết chừng mực dừng lại. Anh đi đến bên Sako, nhìn Choji bé nhỏ vẫn còn vương giọt nước mắt, trái tim như bị một bàn tay bóp mạnh, đau đớn cực độ. Togame muốn lau nước mắt cho Choji nhưng đôi bàn tay nhuốm đầy m.á.u tươi lại khiến anh bác bỏ đi suy nghĩ đó.

Choji không muốn vậy, cậu nắm lấy bàn tay to lớn của Togame, áp nó lên mặt mình, nức nở gọi: "Kame - chan."

Togame im lặng.

"Kame - chan... hức... tui sợ lắm, tui sai rồi... Kame - chan, hắn... hắn, hức hức, tui... tui muốn Kame - chan, chỉ muốn Kame - chan thôi." Choji rốt cuộc không kìm được nữa khóc òa lên, bao nhiêu những uất ức, tủi thân, sợ hãi cùng với tâm tình nặng trĩu sáng giờ đều như giọt nước tràn ly mà tràn ra hết. Cậu không giấu nổi sự yếu đuối nữa rồi.

Từ khi biết mình bị teo nhỏ Choji đã rất sợ hãi. Liệu cậu có thể trở lại bình thường không? Cậu phải sống tiếp với thân xác này như thế nào? Mọi người sẽ đối với cậu ra sao? Togame sẽ phản ứng như thế nào? Vân vân và mây mây những nỗi lo khiến Choji hoảng sợ. Chỉ là một đứa trẻ năm tuổi không cho phép cậu nghĩ những chuyện phức tạp như vậy, mà nó giống như một cái hố đen, cứ ẩn ẩn trong lòng tra tấn tinh thần Choji vậy thôi. Cho đến bây giờ khi nó vỡ òa ra, cậu rốt cuộc cũng được giải tỏa.

Togame vẫn trầm lặng. Từng giọt nước mắt rơi xuống của Choji giống như hàng ngàn lưỡi d.a.o đ.â.m vào tim anh vậy, đau đớn đến nghẹt thở nhưng lại khiến anh nhẹ nhõm đến lạ. Choji của anh cuối cùng cũng phát tiết ra rồi.

Togame run rẩy đón lấy cậu từ tay Sako, ôm thật chặt vào lòng. Anh thấp giọng thủ thỉ: "Tôi sẽ không bao giờ để cậu bị tổn thương nữa."

"Ừm."

.

.

.

Xử lý mọi thứ xong xuôi, Togame dẫn đoàn Shishitoren lăng lẽ trở về. May mắn là sáng hôm sau Choji đã lớn trở lại như bình thường, còn tên biếи ŧɦái kia? Hắn bị cảnh sát bắt rồi đưa vào viện cấp cứu rồi.