Buổi chiều hôm sau, Văn Nguyệt hơi ăn diện một chút, bởi vì được đi thăm Vương Cẩn Trân, cô khó nén khỏi kích động. Bắt đầu từ năm học trung học, cô đã kỳ vọng sẽ có một ngày mình được gặp người thần tượng này.
Trần Hiểu Nam nói rằng mấy năm nay sức khỏe của Vương Cẩn Trân không được tốt, bà ấy đã đến cư trú ở vùng ngoại ô. Cảnh vật ở vùng ngoại ô rất tốt, không khí trong lành, thích hợp dưỡng bện. Điều bất tiện duy nhất chính là nơi đó cách xa nội thành.
Trần Hiểu Nam có một chiếc xe, một đàn anh nghiên cứu sinh sống ở địa phương đã lái thêm một chiếc xe đến, mấy thầy trò bọn họ chia nhau ra ngồi trong hai xe, buổi sáng đã xuất phát đi đến vùng ngoại ô.
Ô tô chạy gần hai tiếng, tiến vào một bãi cỏ rộng lớn, khi nhìn thấy toà nhà duy nhất trên mảnh đất này, mấy người trên xe đã nhao nhao thời dài một tiếng.
Châu Triệu Long nhìn căn nhà kiểu dáng Châu Âu với lối kiến trúc cung đình ở bên ngoài cửa sổ xe, không nói nên lời: "Đây là đâu thế?"
"Trang viên Lạc Hà." Lý Phàm cũng lộ vẻ ngạc nhiên: "Trang viên này rất nổi tiếng, trước đó chị đã từng xem qua ảnh chụp trên mạng, họ bảo rằng đây là nơi ở riêng và không được phép tham quan."
Văn Nguyệt đến thành phố Thanh chưa lâu, chưa từng nghe nói đến trang viên này. Nhìn tòa nhà lộng lẫy sang trọng, cô cũng có chút sợ hãi thán phục, không khỏi nhớ đến trang viên Anh Quốc được miêu tả trong nhiều tiểu thuyết mình đã đọc lúc trước.
"Cô Vương sống ở đây ư?" Lý Phàm lúng ta lúng túng hỏi: "Người phiên dịch trên đỉnh Kim Tự Tháp... Giàu có như thế ư?"
Đàn anh học tiến sĩ đang lái xe bật cười: "Nghĩ nhiều rồi, tuy thù lao của cô Vương cao hơn dịch giả bình thường, nhưng cũng không quá đáng như thế, dựa vào số tiền nhuận bút kia, làm sao có thể mua được một trang viên như thế này."
Lý Phàm: "Vậy đó là..."
"Giảng viên hướng dẫn từng nói, đây là do cháu ngoại của cô ấy mua, đặc biệt đón cô Vương đến đây ở."
Châu Triệu Long truy hỏi: "Cháu ngoại của cô Vương làm nghề gì mà lại giàu có như thế nhỉ?"
"Nói thật thì anh cũng không rõ cho lắm, dù sao đây cũng là chuyện nhà của cô
Vương, không tiện nghe ngóng với giảng viên hướng dẫn." Đàn anh học tiến sĩ dừng một lúc lại nói tiếp: "Nhưng trước đó từng nghe đàn em đã từng xem mắt với anh ấy, cũng chính là một đàn chị học nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp của bọn em từng vô tình nhắc rằng anh ấy họ "Kỷ", làm việc ở tập đoàn Kỷ thị, chức vị cụ thể là gì thì em ấy cũng không biết."
Ở thành phố Thanh, cái họ "Kỷ" này thật sự đặc biệt, hơn nữa anh còn làm ở Kỷ thị, vậy chắc chắn ít nhiều gì cũng có chút quan hệ với nhà họ Kỷ, có thể mua được một cái trang viên bậc nhất thế này, có thể thấy tài lực hùng hậu, chắc chắn chức vị của anh cũng sẽ không thấp.
"Chị cũng chỉ biết mỗi Kỷ Tắc Lâm trong số những giám đốc điều hành của tập đoàn Kỷ thị, anh ấy không phải là cháu ngoại của cô Vương đấy chứ?" Lý Phàm nói với giọng điệu vui vẻ, hiển nhiên là đang nói đùa.
"Kỷ Tắc Lâm? Ông chủ hiện tại của tập đoàn Kỷ thị ư?" Châu Triệu Long hỏi.
"Đúng vậy đó." Lý Phàm nói tiếp: "Không phải trước đây tin tức luôn đưa tin về anh ấy hay sao? Nói anh ấy còn trẻ mà đã có triển vọng, mới về nước mấy năm mà đã dồn chú hai của anh ấy xuống đài, ngồi lên vị trí đứng đầu."
"Nếu thật sự là Kỷ Tắc Lâm, vậy có thể mua được trang viên này cũng chẳng có gì lạ." Châu Triệu Long nói.
"Không phải hay sao, ở thành phố Thanh hiện nay có ai giàu hơn anh ấy đâu chứ."
Văn Nguyệt trước giờ không hề quan tâm đến tin tức về các công ty ở thành phố Thanh, hôm nay là lần đầu tiên cô nghe đến tên của Kỷ Tắc Lâm, không hiểu sao cô lại nhớ đến anh Kỷ kia. Trước đó khi đến biệt thự số 8 Bắc Uyển, dì giúp việc ở đó gọi anh là "tổng giám đốc Kỷ", cô luôn cảm thấy anh còn trẻ như vậy, có lẽ chỉ là giám đốc bộ phận, nhưng bây giờ nghe Lý Phàm và Châu Triệu Long nói, không hiểu sao trái tim lại đập thình thịch.
Hai chiếc xe lần lượt lái đến trước cửa pháo đài, có người phục vụ tiến đỗ xe giúp. Sau khi xuống xe, Trần Hiểu Nam mới giải thích với sinh viên của mình rằng sở dĩ cô ấy dẫn họ đến thăm Vương Cẩn Trân là bởi vì hôm nay chính là sinh nhật bảy mươi tuổi của bà ấy. Hôm qua cô ấy không hề nói rõ, là sợ sua khi họ biết được sẽ lo nghĩ, chạy đi mua quà tặng gì đó để chúc thọ, bà ấy không thích những nghi thức xã giao này nhất.
Vương Cẩn Trân đã dạy học mấy chục năm, khắp nơi đều có học trò, người đến đây chúc thọ không chỉ có mỗi thầy trò Trần Hiểu Nam, còn có rất nhiều học sinh khác và học sinh của họ. Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mấy học sinh đi theo Trần Hiểu Nam tiến vào phòng khách đãi tiệc, họ vẫn vô cùng sốc khi trông thấy một đám đông.
Lý Phàm kéo tay Văn Nguyệt, nhìn trái nhìn phải, đè thấp giọng, bảo: "Quả nhiên cô Vương đức cao vọng trọng, có nhiều người đến chúc sinh nhật như vậy, trời ạ, nhiều tiền bối lớn ở đây ghê, hôm nay đã thật sự thấy rõ thế giới rồi."
Văn Nguyệt đưa mắt nhìn quanh phòng đãi tiệc một vòng, quả nhiên trông thấy rất nhiều dịch giả nổi tiếng. Nhiều tiền bối như vậy tề tựu lại cùng một chỗ thật sự là một chuyện hiếm có, bởi vậy mới có thể thấy được địa vị của Vương Cẩn Trân.
Tóc của Vương Cẩn Trân đã bạc từ lâu, nhưng được búi gọn gàng, bà ấy đeo một cặp kính gọng bạc, mặc chiếc sườn xám màu đen, trên vai khoác một chiếc khăn choàng đỏ sậm, ngồi ngay ngắn trên ghế chủ, nở mộ nụ cười vừa vặn với đám người đến đây chúc mừng. Thời gian không làm mất đi vẻ đẹp của bà ấy, trông bà ấy vẫn vô cùng nhã nhặn, đoan trang.
Trần Hiểu Nam bước về phía trước, vô cùng thân mật gọi một tiếng "cô", sau đó vẫy tay với đám học sinh, ra hiệu cho họ đến gần. Mấy hậu bối cung kính chào hỏi, Trần Hiểu Nam còn đặc biệt giới thiệu Văn Nguyệt với Châu Triệu Long, nói rằng họ chính là "đồ đệ" cô ấy mới nhận.
Vương Cẩn Trân rất hòa ái, khẽ thì thầm với họ vài câu, lại hỏi Văn Nguyệt với Châu Triệu Long là người nơi nào, hai người bọn họ lần lượt trả lời. Khi biết Văn Nguyệt là người thành phố Giang, Vương Cẩn Trân lộ ra một biểu cảm ngạc nhiên, nói rằng khi còn trẻ mình đã từng sống ở thị trấn nhỏ tên là Lạc Vân ở thành phố Giang một năm.
Văn Nguyệt có chút ngạc nhiên: "Quê của em ở thị trấn Lạc Vân đấy ạ."
"Vậy sao? Vậy thì trùng hợp quá rồi." Vương Cẩn Trân nhìn khá vui vẻ: "Thị trấn Lạc Vân là một nơi mang đầy chất thơi, "Liễu khói cầu sơn, màn xanh rèm gió"*, nơi đó khiến tâm trạng của người ta rất thoải mái, tập thơ đầu tiên trong cuộc đời của cô được dịch ở đó đấy."
(*) Trích từ bài thơ ‘Ngắm thủy triều’ của Liễu Vĩnh.
"Lúc ấy, cô thuê một căn nhà ở thị trấn, vợ chồng của chủ cho thuê kinh doanh quán đậu hũ, bọn họ đều rất nhiệt tình, bình thường chăm sóc cô rất chu đáo, biết cô đã từng đi du học nước ngoài, biết nói tiếng Anh, liền nhờ cô dạy cho con trai họ."
"Vài thập niên trước, trường học ở thị trấn nhỏ vẫn còn chưa mở lớp ngoại ngữ, cô đã nhận được lòng tốt của họ, đương nhiên phải báo đáp, cho nên đồng ý với lời mời, sau khi dịch xong tập thơ đó, cô sẽ dạy con họ học tiếng Anh."
"Lại nói, khi đó cô cũng chưa đến Đại học Thanh Đảo để giảng dạy, đứa bé kia cũng có thể xem là người học trò đầu tiên của cô."
Văn Nguyệt nghe đến đây thì vô cùng sốc. Ông bà nội của cô bán đậu hũ cả đời của thị trấn Vân Lạc, sau khi kiếm được một ít tiền, họ đã mở một cửa hàng đậu hũ. Cô đã từng hỏi bố, vì sao lại lựa chọn học tiếng Anh, ông nói rằng khi học tiểu học từng có một nhà văn nữ đến thuê nhà, là bà ấy khơi dậy niềm yêu thích tiếng Anh của ông.
"Cô Vương, đứa bé mà cô dạy tên là Văn Hồng Phi đúng không ạ?" Văn Nguyệt thử thăm dò.
Đôi mắt của Vương Cẩn Trân sáng lên, nhìn chằm chằm Văn Nguyệt, nhìn rất cẩn thận: "Hồng Phi là..."
"Ông là bố cháu."