Văn Nguyệt cẩn thận phân tích, lời này của Kỷ Tắc Lâm nghe vào không hề giống như đang do thám, cũng không có ý mỉa mai, dường như chỉ là một câu nói đùa không ác ý. Cô không biết phải đáp lời như thế nào, chỉ có thể khách sáo cười một tiếng, đặt một tay lên ghi đông, án náy nói xin lỗi một lần nữa: "Anh Kỷ, xin lỗi đã quấy rầy."
Nói xong, cô nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống.
Kỷ Tắc Lâm thấy cô vội vội vàng vàng, như thể anh chính là một con mãnh thú, không khỏi bật cười một tiếng.
Trông cô có vẻ là một người điềm tĩnh, thật ra lại không quá lanh lợi, da mặt còn rất mỏng nữa.
Sau khi Văn Nguyệt xuống xe bèn nhìn quanh một lúc, mới trông thấy một chiếc ô tô màu đen gắn đèn nháy đôi đậu ở sau xe Kỷ Tắc Lâm khoảng mười mét. Lần này cô không dám sơ suất nữa, nghiêm túc kiểm tra biển số xe, sau đó mới bước lên.
Tài xế mắt thấy Văn Nguyệt bước xuống từ chiếc xe phía trước, vừa nghĩ một chút đã chợt hiểu: "Cô gái, cô lên nhầm xe có đúng không?"
Văn Nguyệt có chút xấu hổ: "Ừm."
"Đó chính là Rolls-Royce đấy, tôi cũng không dám đỗ xe quá gần nó, sợ không cẩn thận sẽ vô tình tông vào, phải dùng cả căn nhà bồi thường nữa." Tài xế tặc lưỡi cảm khái, nói gần nói xa dường như đang chê cười Văn Nguyệt không có kiến thức, xe xịn như thế mà cũng dám cho rằng đó là xe trực tuyến mà bước lên.
Trong đêm đen tĩnh mịch, vừa rồi Văn Nguyệt cũng không để ý lắm, cô chỉ dựa vào màu xe và cặp đèn nháy đôi để bước lên xe, kết quả đã gây ra một vụ hiểu lầm, hết lần này tới lần khác đối tượng đều là Kỷ Tắc Lâm.
Đây đã là lần thứ hai cô mất hết thể diện trước mặt anh rồi, nếu còn thêm một lần nữa, chỉ sợ anh sẽ cảm thấy cô có ý đồ xấu mất, cứ lần lượt tạo ra những "sự trùng hợp" một cách tài tình.
Văn Nguyệt khẽ thở dài một hơi, nghĩ rằng sau này nếu còn đến vịnh Thanh Thủy, cô vẫn nên cẩn thận một chút, không thể bất cẩn như vậy được nữa.
...
Văn Nguyệt chưa từng sống ở phương Bắc, ngay từ đầu khi mới đến thành phố Thanh cô chưa quen. Tuy nhiên, khuôn viên trường Đại học thì cách nhau Nam Bắc, nhưng trên lớp học gần như giống nhau. Trong vòng một tháng, cô cũng đã dần dần bắt đầu thích ứng được.
Giảng viên hướng dẫn Trần Hiểu Nam của Văn Nguyệt là một học giả và dịch giả nổi tiếng trong nước, đã từng dịch rất nhiều tác phẩm, cô ấy đã dạy ở Đại học Thanh Đảo hơn hai mươi năm, dạy dỗ hết lứa học sinh này đến lứa học sinh khác. Năm nay, Trần Hiểu Nam dẫn dắt hai tân sinh viên, ngoại trừ Văn Nguyệt ra thì còn một nam sinh tên là Châu Triệu Long. Trên bọn họ, tính cả tiến sĩ, còn có năm đàn chị và hai đàn anh.
Nghiên cứu sinh rất khác với Đại học chính quy, chủ yếu dựa vào tự giác, giảng viên hướng dẫn cho sách, học sinh cần tiêu phí thời gian để học tập, các thầy trò hiếm khi gặp mặt trên lớp, phần lớn đều là tự dành thời gian trao đổi.
Mỗi tuần, Trần Hiểu Nam đều sẽ bớt chút thời gian để gặp mặt nói chuyện với sinh viên của mình, một là để hiểu rõ tiến độ học tập của sinh viên để kịp thời chỉ dẫn, mặt khác là vì quan tâm đến cuộc sống của sinh viên. Tuy cô ấy là một giảng viên dạy nghiên cứu rất nghiêm khắc, nhưng không phải là một trưởng bối không tốt bụng, trái lại, cô ấy luôn luôn đối xử với sinh viên hiền lành và tốt bụng.
Thứ sáu, Trần Hiểu Nam tìm các học sinh của mình để mở một cuộc họp nhóm theo thường lệ để hàn huyên về tình hình gần đây. Trước khi cuộc họp nhóm kết thúc, cô ấy đã hỏi họ ngày mai có rảnh không, có muốn đi thăm giáo viên của cô ấy cùng cô ấy hay không. Giáo viên của giáo viên đương nhiên là một nhân vật rất có sức nặng.
Đôi mắt của Văn Nguyệt thoáng chốc sáng lên.
Cô của Trần Hiểu Nam chính là dịch giả nổi tiếng Vương Cẩn Trân, trong giới dịch viết không ai không biết đến cái tên này, nhất là sinh viên học chuyên ngành phiên dịch, đều học tài liệu do bà ấy biên soạn. Những tác phẩm bà ấy dịch vô cùng nổi tiếng, cho dù không phải học sinh chuyên ngành, ít nhiều gì những người yêu thích văn học cũng từng xem qua tác phẩm của bà ấy.
Văn Nguyệt ngưỡng mộ Vương Cẩn Trân đã lâu, bà ấy chính là một trong những nguyên nhân khiến cô lựa chọn đến thành phố Thanh để học nghiên cứu sinh. Bà ấy là giáo sư của Đại học Thanh Đảo, nhưng bây giờ tuổi tác đã cao, sau khi về hưu cũng không dẫn dắt học sinh nữa.
Trước đó Văn Nguyệt còn hỏi Lý Phàm rằng chị ấy có từng gặp Vương Cẩn Trân hay chưa, đàn chị còn nói chưa có cơ hội, bây giờ Vương Cẩn Trân không dạy học nữa, cũng không đến trường học. Lúc khai giảng, Trần Hiểu Nam từng đề cập đến việc nếu sau này có cơ hội sẽ dẫn họ đi gặp Vương Cẩn Trân, nhưng vẫn luôn chưa có cơ hội, hôm nay cũng là lần đầu cô ấy xác định rằng sẽ đưa học sinh đến thăm bà ấy.
Cuộc họp nhóm kết thúc, mấy người tạm biệt Trần Hiểu Nam, cùng rời khỏi phòng học nhỏ, hẹn nhau đến nhà ăn để ăn cơm. Tuy không phải sinh viên cùng năm, nhưng vì có cùng một giảng viên hướng dẫn, tình nghĩa đồng môn giữa họ cũng thân mật hơn một chút.
Trên bàn cơm, bọn họ nói về chuyện đi thăm Vương Cẩn Trân vào ngày mai, trong lời nói đều có chút hưng phấn.
Một đàn chị học tiến sĩ bảo rằng trước đây mình từng gặp Vương Cẩn Trân mấy lần, sau khi về hưu, thỉnh thoảng bà ấy còn quay về trường mở tọa đàm mấy lần, chỉ là hai năm nay sức khỏe không còn tốt cho nên mới không thường lộ diện.
"Cô Vương thật sự rất có khí chất, vừa nhìn là biết phần tử trí thức có trình độ văn chương cực cao." Đàn chị học tiến sĩ nói.
"Trước đó tôi từng xem phỏng vấn của cô rồi, cách nói chuyện đó quả thật người bình thường không thể nào học được đâu." Lý Phàm nói xong, chợt nhìn về phía Văn Nguyệt và Châu Triệu Long, hỏi: "Các em có từng nghe chuyện cô Vương muốn giảng viên hướng dẫn của chúng ta giới thiệu đối tượng cho cháu ngoại của cô ấy hay chưa?"
Chị ấy vừa hỏi xong, trên bàn ngoại trừ Văn Nguyệt và Châu Triệu Long ra, những người khác đều không hẹn mà cùng cười.
Văn Nguyệt với Châu Triệu Long lắc đầu.
Lý Phàm tràn đầy phấn khởi nói: "Đây là câu chuyện cười của giảng viên chúng ta đấy, lúc chị vừa nhập học nghiên cứu sinh, đàn anh với đàn chị đã kể lại cho chị nghe, bây giờ chị kể lại cho các em nghe một chút."
"Mấy năm trước, cháu ngoại của Vương du học từ nước ngoài trở về, cô liền quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của anh ấy, giảng viên hướng dẫn của chúng ta lại là học trò cưng của cô ấy, liền bị "giao phó cho trọng trách" này."
"Lúc ấy, những đàn chị độc thân đều từng đến gặp cháu ngoại của cô Vương, nhưng người ta không có suy nghĩ đó, còn đùa với một trong những đàn chị đó rằng đi xem mắt cùng mình sẽ qua được bao nhiêu tín chỉ nữa?" Lý Phàm nói đến đây thì không nhịn được mà bật cười ha ha: "Qua được học phần, cũng chỉ có anh ấy là nghĩ ra được."
Các đàn anh đàn chị nghe thấy cũng cười, Châu Triệu Long nói: "Tuy cô Vương là người có tiếng trong giới học thuật, nhưng điểm kéo tơ hồng cho vãn bối này lại giống hệt với bà nội của tôi vậy."
"Trước mặt người nhà, cô ấy cũng chỉ là một bà cụ bình thường mà thôi." Lý Phàm tràn đầy hứng thú nói tiếp: "Nghe nói người cháu ngoại kia của cô Vương rất đẹp trai, mấy đàn chị chỉ vốn nghe lời giảng viên hướng dẫn đến ăn qua loa một bữa cơm cho xong, nhưng cuối cùng đều có ấn tượng không tệ về anh ấy, nếu không cũng sẽ không kể lại chuyện này đâu."
Nói xong, Lý Phàm cảm khái một câu: "Cũng không biết ngày mai có thể gặp được anh chàng đẹp trai trong truyền thuyết này hay không, để đánh giá xem anh ấy đáng giá bao nhiêu tín chỉ."
Mấy người hiểu ý bật cười rộ lên, Văn Nguyệt cũng cười hùa theo.
Có điều cô không hề tò mò về nhân vật nam chính trong câu chuyện cười này, trái lại cô chỉ mong chờ được gặp Vương Cẩn Trân sớm một chút.