Chờ trận mưa đá dày đặc nhất rơi xuống xong, mười một người đi đốn củi trở về thì đã chết ba. Có một người bị thương, nhưng vẫn giữ lại được mạng.
Thời gian mưa cũng chỉ khoảng nửa tiếng.
Ba người trước đó còn sống sờ sờ, hiện tại sinh mệnh đã biến mất trước mắt mọi người ở đây.
Chứ đừng nói đến ở những nơi khác mà bọn họ không nhìn thấy.
"Oa huhuhu --"
"Chồng ơi!!!"
"..."
Tiếng khóc than vang vọng trong toàn bộ khu chung cư, tòa nào cũng có, Quý Dạng nghe mà cảm thấy trong lòng ngột ngạt không dễ chịu. Cô đóng chặt cửa sổ, trở lại nằm trên ghế sofa, nhắm mắt, dùng ý thức tưới nước bón phân cho ba mươi mét vuông đất cô gieo hạt giống rau cải trắng.
Phân bón là do cô học từ video dạy học dùng rác nhà bếp tự chế ra, mùi thì... thật sự một lời khó nói hết, cũng may cô có thể dùng ý thức, không phải ngửi.
Đừng nói cô trình độ gà mờ, thao tác chăm cây thế nào cũng phải dựa vào sách, bởi vì rau cải trắng thế mà có xu hướng mọc lên không tồi. Còn về phần dược liệu bên mảnh đất kia, mới vừa nhú mầm, trông cũng rất tốt.
Mà ở bên ngoài, mưa đá ngừng một lát, có người nghĩ không thì nhân cơ hội này chạy về đi, nếu không ở tầng hầm thì cũng chết cóng mất.
Âm 50, 60 độ không phải chuyện đùa.
Có người đồng ý, lại có người không đồng ý, thảo luận xong, ba người chọn rời đi hít sâu một hơi, tiến về phía tòa nhà mình.
Đáng tiếc khoảng cách rất xa, mặt tuyết lại bị băng đá đập xuống tạo thành rất nhiều ổ gà ổ vịt, đường xấu khó đi, khi đi với tốc độ nhanh sẽ dễ dàng bị vấp ngã.
Nhưng thời gian trôi qua họ cũng đi được một nửa lộ trình.
Khi mấy người còn lại không dám đi đang sinh ra vài phần hối hận, một người bỗng nhiên kêu lớn: "Không ổn rồi, lại có mưa đá!"
Mấy người khác nhanh chóng dùng tay làm thành cái loa hô to: "Chạy nhanh lên chạy nhanh lên!!"
"Mưa đá lại tới rồi, chạy nhanh lên!"
Những người đã đi nửa đường cũng ngay lập tức phát hiện, trong chốc lát sắc mặt thay đổi lớn, đôi chân chạy thật nhanh, hận không thể bay trở về.
Một giây sau, trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn.
Người đàn ông kêu lên một tiếng vì đau, lại đứng lên tiếp tục hướng về phía trước.
Còn có hai người may mắn tránh thoát đợt mưa đá này, vượt qua anh ta, mắt thấy khoảng cách tới tòa nhà mình còn hai mươi mét, người nhà đang ở trước mặt nhìn, lập tức sinh ra sức lực vô hạn, tiếp tục hướng phía trước.
"A!" Một tiếng kêu thảm thiết đột ngột không kịp chuẩn bị vang lên.
Một người quay đầu nhìn, thấy người vừa mới đi cùng anh ta trên đầu đã bị đập một lỗ, người đổ xuống, còn đang run rẩy.
Trong một khắc này lông toàn thân dựng đứng, rất nhanh anh ta đã giẫm phải một cái hố, liền ngã lăn trên mặt đất, trên lưng lập tức bị đập xuống mấy lần, đau đến mặt xanh mét, nhưng vẫn gian nan đứng lên.
Còn mười mét cuối cùng...
Người nhà canh giữ ở tầng một thấy vậy rốt cuộc không nhịn được chạy đến: "Mau trở lại!"
Cuối cùng người một nhà ôm nhau, trốn vào phòng an toàn, hai mắt nhìn nhau, đều lộ ra ý cười sau khi sống sót qua tai nạn.
Còn ở bên cạnh, tiếng khóc òa đột ngột vang lên.
"Khoan, cô đừng xúc động --" Có người hô một tiếng, chỉ thấy một người phụ nữ mặt đầy nước mắt điên cuồng chạy ra, một đường lảo đảo đến trước mặt người đàn ông đã gục ngã ở bên ngoài cách hơn ba mươi mét: "Chồng ơi! Huhuhu... em sai rồi, không nên để anh đi đốn củi, chồng --"
Rất nhanh, mưa đá rơi trên đầu cô ấy.
Thanh âm dừng bặt.
Người một nhà đã bình an cũng không cười nổi nữa, nhìn thảm trạng bên ngoài, chỉ cảm thấy run rẩy.
-----
Mãi đến đêm khuya, mưa đá mới hoàn toàn ngừng, không tiếp tục rơi nữa.
Cuối cùng cũng chỉ có bốn người có thể thuận lợi trở lại chung cư, vì năm người còn lại trốn ở tầng hầm tòa nhà đối diện, dù nhà láng giềng hảo tâm đưa cho ít than, vẫn có hai người yên lặng không tiếng động chết rét.
Đợi đến hơn nửa đêm người nhà bọn họ đi tìm, người đã không còn hơi thở.
Ba người còn lại cũng chỉ còn một hơi, sắc mặt tái nhợt, như kiểu bất chợt lúc nào đó cũng sẽ có thể tắt thở.
Về phần những người đã ra ngoài lúc ban ngày khác, cũng chỉ có gần một nửa lục tục trở về.
Số còn lại không cần phải nói, đều không thấy.
Bên trong tòa nhà có tiếng khóc không ngừng, có một nhà chỉ còn lại một người phụ nữ vừa mang thai, chồng và em chồng tới chúc tết cũng không thấy trở lại nữa.
Bởi vì tình trạng này, mấy ngày kế tiếp, trong chung cư không ai dám ra ngoài.
Thà rằng trốn ở trong chăn run lẩy bẩy, dùng ít than đá còn lại đổi lấy chút ấm áp nhỏ nhoi, cũng không muốn ra ngoài, trong lòng tràn đầy mong đợi, chờ người của Chính phủ tới phát lương thực cứu tế.
Chỉ là bọn họ chậm chạp không đến.
Quý Dạng nhớ đời trước Chính phủ phân ra mấy nhóm nhân công, nhóm thu thập vật tư, xây dựng căn cứ, phân phát vật tư, cứu trợ khẩn cấp, khai thác than đá sản xuất than củi, mang người dân lưu lạc bên ngoài trở về..., nhân lực căn bản không đủ, lại hết lần này tới lần khác còn thường xuyên gặp phải thời tiết khắc nghiệt tồi tệ, dẫn đến tiến độ không ngừng bị gián đoạn, bị hủy, thậm chí cuối cùng chỉ còn lựa chọn từ bỏ một số nhiệm vụ.
Trong thiên tai, Chính phủ bị tổn thất nhiều nhất, bởi vì thời điểm như này còn ở bên ngoài, 80 - 90% đều là người của Chính phủ.
Rất nhiều tiểu đội đang làm nhiệm vụ như vậy mất liên lạc, đến sau khi cực lạnh qua đi, cũng không có tin tức.
Dưới loại tình huống này, không thể kịp thời phát lương thực cứu tế là rất bình thường.
Song đối với những chủ nhà khác trong khu chung cư, như vậy là không bình thường. Chính phủ không thể kịp thời xuất hiện, bọn họ càng thêm khủng hoảng, trong tòa nhà có nhiều tiếng cãi nhau hơn.
Chỉ có Quý Dạng, tránh đám người này, lại ra ngoài thêm hai lần.
Chủ định của cô chính là lúc người khác không dám ra ngoài, thì cô dám.
Có không gian, cho dù có tình huống cực đoan, nếu thực sự không ổn thì cô cũng có thể tránh trong không gian.
Và dẫn đến không gian của cô trong hai lần nỗ lực này, lại mở rộng thêm ba trăm năm mươi mét vuông. Tới lúc này, không gian sinh mệnh của cô đã rộng một ngàn hai trăm mét vuông!
Trước mắt thì hai trăm mét vuông cho khu chăn nuôi là đủ, vì vậy phần đất còn lại, Quý Dạng vẫn phân cho khu thuốc bắc, những thứ này cô không chê nhiều.
Chẳng qua cho đến hiện tại, về phần những cửa hàng chuyên bán ngọc cô nhớ địa chỉ thì phần lớn cô đã vào xem, còn lại thì, sẽ phải vào những cửa tiệm châu báu khác tìm trong một đống vàng bạc.
Có hơi phiền phức, mà trong mấy cửa tiệm này ngọc chỉ có giá trị trung bình, chất lượng chắc chắn sẽ càng kém hơn.
Quý Dạng dứt khoát từ bỏ, không ra khỏi cửa nữa.
Đồng thời rau cải trắng cô trồng, cũng đến lúc thu hoạch được rồi.
Từ lúc gieo hạt xuống đến bây giờ cũng mới gần hai tháng, nhưng nó mọc lên rất tốt. Ba mươi mét vuông, thu hoạch toàn bộ, tất cả được hơn sáu trăm cân cải trắng, bội thu thật lớn!
Chỉ là sau đợt thu hoạch này lại trống ra ba mươi mét vuông đất, cô không trồng rau cải trắng nữa, mà chọn trồng cây ăn quả, cây anh đào, cây sầu riêng, cây quýt, cây quả hồng... mỗi loại trồng một hạt.
Trồng đầy hết cả mảnh đất này.
Trong lúc cô bận rộn như vậy, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.
Cuối cùng, lại qua khoảng hai mươi ngày, cho dù đi ra ngoài chính là nguy hiểm, nhưng nếu không đi thì là chết, nên vẫn có người lấy hết can đảm chọn ra ngoài.
Nhiệt độ bên ngoài trong bất tri bất giác lại lần nữa giảm xuống năm độ. Ban đêm nhiệt độ thấp nhất đã đạt tới âm 65 độ, còn ban ngày thì tốt hơn một chút, sẽ tăng trở lại khoảng sáu, bảy độ.
Lần này đi, cơ bản là một đám người lập thành đội, mang đủ trang bị, bảo đảm cho dù gặp phải tai nạn, bị mắc kẹt ở bên ngoài, cũng không đến mức chết cóng.
Trước khi ra ngoài, hai người trưởng tòa còn tới từng nhà gõ cửa hỏi có muốn đi cùng không.
Có lẽ thật sự là vì số hàng tồn đã thấy đáy, rất nhiều người đều sẵn lòng ra ngoài, bao gồm nhà 1501. Nhưng Quý Dạng thì vẫn từ chối, mặc dù đi thì sẽ có vẻ khá hợp hoàn cảnh, nhưng đối với cô mà nói, quá gân gà.
Cô có trang bị vũ khí, chỉ cần không phải đội cỡ lớn vây công thì hoàn toàn có thể toàn thân trở ra, cho nên dù để hàng xóm biết cô có chút vật tư, cũng không tính là gì.
Lần này đi, mặc dù trận tuyết rơi rất lớn, nhưng người trong tòa nhà đều bình an trở về, mang về chút ít vật tư với khá nhiều củi, khiến cho bên trong tòa nhà cuối cùng cũng có chút tiếng cười.
Quý Dạng cũng có một tin tức tốt - vịt ngỗng, chim cút, gà rutin cô nuôi trong không gian sinh mệnh, ngoại trừ gà ra, tất cả đều bắt đầu đẻ trứng!
Do đó cô suy đoán, ở trong không gian, thực ra tốc độ thời gian trôi đi so với bên ngoài nhanh hơn nhiều nhất là một phần năm đến một phần tư*.
*Ví dụ như thời gian bên ngoài qua một tháng, thì trong không gian chỉ cần 25 ngày là bằng một tháng bên ngoài đó...
Vì bình thường, gà thả vườn sáu tháng bắt đầu đẻ trứng.
Tới bây giờ mới gần bốn tháng, còn chưa tới thời điểm có thể đẻ trứng.
Đoán chừng có lẽ lại qua một tháng nữa là được rồi.
Một trăm mét vuông cỏ trong kế hoạch ban đầu sớm đã lớn, Quý Dạng cắt sạch rồi dùng đất đó để mở rộng khu chăn thả. Hiện tại khu chăn nuôi tất cả là hai trăm mét vuông, trong đó lợn bò dê ba loại này phải tách con đực và con cái ra nuôi.
Bọn nó mang thai quá sớm đối với cơ thể cũng không tốt, cô cũng không phải bác sĩ thú y, ngộ nhỡ khó sinh hay gì đó, cô cũng không có biện pháp.
Vì vậy chỉ có thể can thiệp nhân tạo, tranh thủ để sau sinh con non sẽ được nuôi dưỡng tốt.
Nhưng mấy con gia cầm thì không cần suy xét nhiều như thế.
Mỗi ngày Quý Dạng đều nhặt trứng rất vui vẻ, chỉ là cô lại không thích ăn trứng, thế là một phần thì để vào không gian tĩnh, một phần thì để cho bọn chúng nở, còn một phần lại ướp muối.
Nghiêm chỉnh dựa theo hướng dẫn làm trứng muối, cô cẩn thận từng tí một ướp muối vào trứng. Thời tiết quá lạnh nên để trứng vào căn nhà trong không gian, thời gian ở đây vẫn trôi, để ướp muối những quả trứng này là vừa đẹp.
Phần trứng ướp muối đầu tiên có tất cả bốn mươi quả, số lượng không nhiều, mỗi quả trứng còn lớn nhỏ không giống nhau, nhưng Quý Dạng chấp nhận đều là trứng cả, ướp rồi để toàn bộ cùng một chỗ cũng không vấn đề gì.
Vừa ướp xong phần trứng này, quay đầu lại thấy có thêm một đống trứng.
Đây chính là trứng tươi, vừa ra lò không lâu, đúng lúc đang rảnh rỗi, thế là Quý Dạng chọn làm trứng rán hoặc là trứng luộc.
Đến lúc ăn lẩu cay tê Tứ Xuyên, ăn lẩu, ăn bún ốc thì bỏ vào, nhất định sẽ rất ngon.
Nói làm liền làm, cô lập tức đặt nồi lên bếp, bắt đầu rán trứng.
Trù nghệ của cô thật chẳng ra sao cả, nhưng mấy món không cần quá nhiều trình tự như vậy cô vẫn có thể xử lý thuận lợi. Trước tiên rán trứng chim cút và gà rutin.
Một quả trứng nho nhỏ, muốn góp đủ một phần trứng rán thì phải làm thật nhiều quả. Cô cũng không vứt vỏ trứng, đặc biệt dùng một cái túi rác để đựng, đến khi có số lượng nhất định rồi thì thả vào trong lò sưởi âm tường nướng, đập vụn cho gia cầm với lợn ăn, còn có thể bổ sung canxi.
Mục đích của cô là tái chế, một chút cũng không lãng phí.
Từng trải qua những ngày tháng khổ cực - Quý Dạng rất có kế hoạch nghĩ đến.
Trứng đã đánh tan rồi quấy đều xong, cô làm nóng dầu. Sợ bị dầu bắn vào người, cô không dùng chảo gang lớn mà là một cái nồi điện nhỏ, thấy nhiệt độ không chênh lệch lắm, lập tức đổ từng chút trứng vào.
Trứng màu vàng nhạt lập tức lan ra trên mặt dầu thành hình tròn như cái bánh, khi lan ra hết toàn bộ cái nồi điện nhỏ thì dừng lại. Rất nhanh có mùi thơm xông vào mũi, canh thời gian chặt chẽ, cô cẩn thận dùng đũa cùng xẻng lật trứng.
Trước sau mất mấy phút, làm xong một phần trứng rán.
Nhớ trước đây cô căn bản không dám ăn những đồ ăn chiên rán này, vì muốn duy trì dáng người mảnh khảnh.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy hối hận muôn phần, bỏ qua nhiều đồ ăn ngon như vậy!
Bỗng nhiên bé cún vốn vẫn luôn ngồi xổm ở bên cạnh nhìn cô bận rộn lỗ tai giật giật, sau đó lập tức chạy vọt tới trước cửa, cảnh giác như sẵn sàng đi đánh nhau bất kỳ lúc nào vậy.
Quý Dạng thấy thế cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Lúc ban đầu vẫn còn tốt, nhà nhà đều dư thức ăn, cái ăn cái uống đều có. Nhưng theo thời gian trôi qua, rất nhiều thứ tiêu hao không thể bổ sung được, ví dụ như các loại gia vị làm đồ ăn thơm ngon. Coi như cho dù không thiếu đồ ăn, nhưng món ăn thì lại thanh đạm vô vị.
Cô ở đây ngày ngày ăn ngon, ngay cả khi đã tận lực phong kín căn hộ, nhưng cũng không thể hoàn toàn bịt kín hết. Khi có một tia mùi thơm bay ra, lúc bình thường cũng không bay được bao xa, dù là nhà đối diện cũng không nhất định ngửi thấy được.
Nhưng mấy tầng dưới kia lâu rồi mũi người cũng như mũi chó, một chút thôi cũng có thể ngửi thấy.
Do đó trong khoảng thời gian này thường xuyên có người "đi ngang qua" cửa nhà cô. Mà Quý Dạng cũng không sợ, tình huống như vậy không sớm thì muộn cũng sẽ gặp phải. Ai bảo trong khi tất cả mọi người chỉ ăn lửng dạ, hoặc là bị đói, cô lại có thể ăn no mỗi bữa, khuôn mặt hồng hào, chỉ cần có người trông thấy là biết nhà cô không thiếu vật tư, chuyện này trước sau gì cũng sẽ xảy ra thôi.
Về sau khi người ta thật sự đến tình cảnh cùng đường bí lối, cho dù nhà cô cũng không có đồ ăn, trừ khi giữ cửa rộng mở để bọn họ vào càn quét, nếu không vẫn sẽ bị để mắt tới như cũ.
Đời trước bởi vì cô chỉ có một thân một mình, vừa vào căn cứ đã bị chú ý tới, làm cái gì cũng phải lén lút, sợ bị người ta nghe ngóng được chút gì, đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
Một đời này đã có năng lực, cô chắc chắn sẽ không để bản thân phải chịu oan ức.
Quý Dạng tiếp tục làm chuyện của mình, không hề bị làm phiền. Nhưng Hy Hy thì không, nó phát hiện ra thì sẽ đi giữ cửa, sợ người khác xông vào, bé cún ngốc nghếch chắc không biết cái cửa lớn này rất chắc chắn.
Có thể là vì còn sót lại e ngại với pháp luật, cho dù trong lòng bọn họ có rất nhiều ý nghĩ, cũng không thật sự thực hiện, chỉ là tới ngó xem.
Chẳng qua không phải là tới lúc giờ ăn cơm à?
Quý Dạng nghi hoặc, chẳng lẽ là bị mùi trứng rán của cô hấp dẫn? Nhưng cô cũng không thêm gia vị gì mà, ai vậy, cái mũi thính thế?
Lúc này cửa lớn bị gõ vang.
Hy Hy lập tức xù lông, vô vùng hung dữ gầm lên: "Gâu gâu gâu!!!"