Chung cư Gia Phúc cũng không phải nơi đầu tiên những quân nhân này được phái đến đưa vật tư, cảnh tượng tương tự như vậy, bọn họ đã thấy quá nhiều lần.
Nhưng mỗi lần họ đều chỉ có thể im lặng.
Ở bên ngoài bôn ba chấp hành nhiệm vụ đã lâu, ít nhiều gì bọn họ cũng biết chút tình huống. Thiên tai này, có lẽ mới chỉ là bắt đầu, bây giờ quốc gia đang toàn lực tích hợp tài nguyên*, xây dựng căn cứ, làm đủ cả để có thể đối mặt với những thử thách càng gian nan hơn chuẩn bị tới.
*Chú thích cuối chương
Chẳng qua những điều này không thể nói với người bình thường, bọn họ sẽ không chịu nổi, sẽ càng loạn hơn.
Nếu tạm thời nói dối trấn an thì đến lúc sau khi đối mặt với thiên tai càng lớn, Chính phủ sẽ mất đi uy tín. Không thể vì những cái nhỏ như vậy mà thành mất lớn, nên cả đám đều ngậm miệng không nói.
Do đó cuối cùng một người quân nhân từng trải cầm loa duy trì đại cục: "Các vị tỉnh táo một chút, chúng tôi nhất định sẽ dùng hết tất cả để dẫn mọi người vượt qua thiên tai lần này. Hiện tại là thời điểm phân phát vật tư, mời mọi người trở về tòa nhà mình, phái một trưởng tòa nhà làm đại diện, thống kê nhân khẩu, lần lượt cung cấp vật tư!"
Đám người không đợi được muốn có đáp án cho câu hỏi của mình, từng người nôn nóng sốt ruột, mồm năm miệng mười kéo tay áo một đống quân nhân tra hỏi, nhưng vẫn như cũ không có ai trả lời.
Một nhóm quân nhân khác đã bắt đầu sắp xếp vật tư.
Loa còn đang không ngừng thuyết phục bọn họ trở về chọn trưởng tòa nhà thống kê nhân khẩu.
Cuối cùng đám người anh khuyên tôi tôi khuyên anh, thì mới lóc cóc trở về.
Quý Dạng không có ý định tham dự vào những chuyện này, bởi vậy không lập tức xuống dưới, thiếu mấy hộ nhà chắc sẽ không có người để ý, nhưng quả nhiên đại khái tầm mười phút sau, có người tới gõ cửa.
Cô ra mở cửa, đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên nhiệt tình nói: "Xin chào, tôi là trưởng tòa nhà mọi người chọn ra, Kiều Huy Quân, đây là phó trưởng tòa Lương Chấn."
Nói rồi chỉ vào người đàn ông có chút thận trọng dè dặt đứng bên cạnh.
Quý Dạng nhìn qua hai người một chút, gật gật đầu: "Xin chào."
Kiều Huy Quân cười ha ha nói: "Chúng tôi đang đi thống kê nhân khẩu, xin hỏi cô tên gì? Còn có người nào ở chung với cô, phải gọi ra đăng ký thông tin thân phận."
Trên đường đi đến đây, ông ta đã rất quen thuộc với quá trình, đưa bảng thống kê trong tay cho cô: "Quân nhân ở ngoài nói phải để mọi người tự viết thông tin, phòng ngừa nói quá."
Lương Chấn thì nhắc nhở: "Trẻ con cũng có thể đăng ký, chỉ cần có thông tin thân phận, tất cả đều có thể đến nhận vật tư, chỉ là trẻ mười tuổi trở xuống chỉ có thể nhận nửa phần."
Quý Dạng đã hiểu, tiếp nhận bảng thống kê xoát xoát vài cái viết xong thông tin của mình.
Kiều Huy Quân sửng sốt: "Chỉ một mình cô?"
"Phải." Quý Dạng đáp.
Kiều Huy Quân chăm chú nhìn thêm, có chút ngoài ý muốn, trong ánh mắt cũng có thêm một tia dò xét, sau đó phát hiện cô gái nhỏ này dáng dấp thật xinh đẹp!
Cô gái nhỏ thích chưng diện, trong nhà ấm áp, cũng không mặc nhiều quần áo, gương mặt kia, dáng người kia... Yết hầu ông ta giật giật, nhất thời nhìn mà trợn tròn mắt.
"Khụ!" Lương Chấn nhíu mày, trầm giọng nói: "Vậy cô phải chú ý an toàn, hiện tại thời thế như vậy, có chút không yên ổn."
Quý Dạng yên lặng lấy ra thanh Đường đao đặt ở phía sau cửa, mũi đao hướng xuống dưới, "keng" một tiếng đâm vào gạch men sứ trên mặt sàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Cô cong môi một chút, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhìn cực kỳ vô hại, lời nói ra lại làm cho người ta không rét mà run: "Không vấn đề, tôi là luật sư, nghiên cứu rất kỹ về phòng vệ chính đáng, bảo đảm nếu có người dám tới là nhất định có đi mà không có về. Tôi cũng sẽ không bị gì cả dù chỉ một chút."
Kiều Huy Quân: !
Một chút lửa nóng vừa sinh ra nguội lạnh trong nháy mắt.
Ông ta hơi khàn giọng nói: "Rất, rất tốt."
Lương Chấn có chút bất ngờ, nhưng cũng không nhiều lời: "Vậy được, chúng tôi đi đây, khoảng một tiếng sau nhớ xuống tầng một nhận vật tư."
"Được." Quý Dạng cười tủm tỉm nói.
Lúc thu Đường đao lại còn thuận tay xoay một vòng, động tác lưu loát phóng khoáng ngầu bá cháy bọ chét.
Kiều Huy Quân còn chưa kịp thu tầm mắt lại, bước chân rời đi lập tức nhanh hơn rất nhiều.
——
Một giờ sau, Quý Dạng cũng không xuống dưới ngay.
Chủ yếu là do ở ban công cô có thể thấy được tình huống phân phát vật tư, toàn bộ khu chung cư có cả ngàn người, nhiều người như vậy cũng không phải có thể giải quyết qua loa.
Quân đội dùng đội xe hộ tống.
Bởi vậy đến lúc bọn họ chân chính phát vật tư đến tòa nhà này, đã phải qua hai giờ đồng hồ. Mang vật tư ra chỗ phân phát cũng không chỉ có hai người trưởng phó tòa, người trong tòa nhà có chút sức lực thì đều đi hỗ trợ, từng túi than đá, từng rương đồ ăn, một phần quần áo vân vân, số lượng rất rất nhiều.
Thấy đồ vật đều đã được mang vào, Quý Dạng mới để Hy Hy canh cửa, còn cô xuống dưới tầng.
Cô bọc quanh người rất kín, trừ hở ra đôi mắt thì những cái khác đều không thấy được. Những người khác cũng như thế, do vậy nên không ai phát hiện trên người cô sạch sẽ, tóc cũng sạch không bết dầu.
Trời lạnh như vậy, người bình thường cũng không dám gội đầu. Nếu không phải là gội được một nửa nước nóng liền đóng thành băng, thì cũng là tóc ẩm còn chưa kịp làm khô đã vội đông cứng, dùng sức liền sẽ đứt tóc, loạn thành một mớ hỗn độn.
Bởi vậy tóc tuyệt đại đa số người đều đầy dầu.
Có người quyết tâm cạo trọc, mới có thể thoải mái hơn một chút.
Nhưng lúc ra ngoài, đầu cũng phải bao kín, không thì đứng dưới trời âm hơn 50 độ kia cũng có thể khiến não bị đông cứng đóng băng.
Nên Quý Dạng cũng không nhìn thấy mấy cái đầu bóng dầu.
Lúc này Kiều Huy Quân và Lương Chấn đang chuẩn bị phân phát vật tư, trước tiên là bố trí cho tất cả mọi người xếp hàng dựa theo số tầng lầu cao thấp, sau đó lại vùi đầu sắp xếp vật tư. Đám người chờ đợi vật tư từ lâu, dù trong nhà còn không ít thức ăn cũng vẫn sẽ không lãng phí cơ hội nhận lương thực cứu tế này, bởi vậy ai cũng đều thành thật, sợ làm chậm trễ thời gian.
Rất nhanh đám người xếp hàng thành hình chữ U, ở giữa là vật tư chất đống.
Quý Dạng vừa vặn xếp đằng sau người Lý gia.
Trông thấy cô, Lý Nghi nhiệt tình chào hỏi: "Chị đến rồi, em còn vừa nói sao không thấy chị."
Quý Dạng: "Vừa tới thôi."
Hai người chỉ có thể tính là nhận biết, cũng không quen thuộc. Thái độ Quý Dạng tương đối lạnh nhạt khiến Lý Nghi hơi thất vọng, cũng không tiếp tục tìm đề tài nói chuyện.
Người quen của cô ấy ở đây không nhiều, lại mất mạng, còn tưởng rằng có thể tìm được một người bạn tuổi tác xấp xỉ, đáng tiếc đối phương lại không nghĩ như vậy.
Quý Dạng làm bộ không nhìn thấy sự thất vọng nơi đáy mắt cô ấy, đã là lúc này rồi, kết bạn gì chứ? Không chừng ngày nào đó bạn bè cũng tèo, cô còn phải thương tâm.
Mà nếu bạn bè gặp khó khăn, cô nên giúp hay không giúp? Giúp nhiều, đối phương sinh ra lòng ỷ lại, còn một khi không giúp, tiếp theo xảy ra chuyện gì thì cũng biết rồi đấy.
Chỉ là hiện tại, Quý Dạng mới biết ở tầng trên còn có hai gia đình, một nhà trên tầng mười bảy là một người đàn ông năm hay sáu mươi tuổi gì đó sống một mình; còn trên tầng mười sáu là một đôi vợ chồng trung niên hơn bốn mươi tuổi, trên mặt còn có nét u sầu.
...
Tốc độ nhận vật tư cũng khá nhanh. Lần này số vật tư được phân phát không tính là ít đâu.
Đương nhiên là dùng được trong nửa tháng.
Do đó vẫn có người dị nghị, cho rằng thế này không đủ, chỉ là đều phàn nàn hai câu rồi không tiếp tục xét nét nữa, sau cùng thì không cần tiền, sau cùng mỗi người bọn họ... còn có một số hàng tồn.
Chủ yếu là thiếu than đá và đồ sưởi ấm các thứ.
Khoảng nửa tiếng sau, đến lượt Quý Dạng.
Cô báo số phòng, rất nhanh cầm về tay số vật tư thuộc về cô, một túi than đá, năm cân gạo, năm cân khoai tây, mười cân rau củ quả, một túi năm gói mì ăn liền, nửa cân thịt, một túi muối, một bộ áo lông... cái gì cũng có, dù sao thì cũng đủ để cho mọi người trong thời gian nửa tháng đến một tháng này không đói chết.
Trừ cái đó ra, còn có một tờ bí kíp sinh tồn trong thiên tai bão tuyết cực lạnh.
Một tờ giấy rất mỏng, viết đầy chữ, cho tất cả mọi người biết khi bị bỏng lạnh thì tự cứu mình thế nào; cách quan sát sắc trời để xem có bão tuyết hay không; tình huống mưa đá thì phải phản ứng ra sao; làm thế nào để đốt than một cách khoa học; ra ngoài tìm kiếm vật tư thì làm sao để tìm tới vật tư mình muốn tốt hơn; cách bảo vệ bản thân tốt hơn...
Xem qua thấy toàn là những thông tin khô khan, khiến người ta có cảm giác như hình tượng giáo viên tận tình dạy bảo.
Quý Dạng cười cười, kiếp trước cô có cái này thì đã nghiêm túc nhớ kỹ, vì vậy lúc sau khi đi tìm vật tư cô đã nhiều lần được cứu.
Chẳng qua không phải tất cả mọi người đều cảm kích, có người cầm tờ giấy trên tay, trực tiếp táo bạo hỏi lại: "Chẳng lẽ thiên tai bão tuyết sẽ không qua đi?"
"Ông trời ơi, tôi cũng không tin tình huống sẽ luôn tệ như vậy..."
"Cái gì đây? Chữ quá nhỏ, nhìn không rõ, thôi vậy..."
Nói rồi vo vo cuộn cuộn, tiện tay vứt đi.
-----
Tất cả mọi người nhận vật tư, lúc này ăn uống coi như sung túc nên không ai có ý đồ xấu, Quý Dạng trực tiếp lấy ra một cái bao tải, bỏ vật tư vào, sau đó một tay xách một bao, nhẹ nhàng lên lầu.
Vượt qua mấy nhà đang vác vật tư về kia, nhanh nhanh lên nhà.
Còn lại người sau lưng kinh ngạc: "Vừa mới đi qua kia là cô gái nhỏ đi? Sức lực lớn như vậy?"
"Mấy người trẻ thì lại chả, so với chúng ta ngày trước ăn tốt hơn nhiều, sức lực lớn cũng là bình thường."
"Cũng không nhất định, bà nhìn con gái tôi kìa..."
Cô gái bị nhắc tới bất đắc dĩ cười cười, hít sâu một hơi, muốn nhanh chóng leo lên làm mẹ cô ấy kinh ngạc đến ngây người, kết quả mới leo được một nửa, đã không còn sức, đứng đó thở mạnh, hít vào thứ không khí lạnh thấu xương, đường hô hấp đau đến mức làm người phát run.
Cô ấy quả quyết đặt mông ngồi xuống nghỉ ngơi.
Không được không được!
Chị gái kia thực sự lợi hại!
*
Sau khi lương thực cứu tế được cấp, bên trong tòa nhà cũng sôi nổi hơn rất nhiều.
Thể hiện qua số lần người lên sân thượng lấy tuyết cũng nhiều, hẳn là có đầy đủ nhiên liệu cùng than đá sưởi ấm thì nghĩ đến việc nấu thêm nhiều nước chút.
Dùng để ngâm chân ủ ấm thân thể cũng tốt.
Dù sao khí nóng cũng khỏi bị lãng phí.
Còn có thể để nhà có thêm chút độ ẩm, bớt đi cái lạnh khô.
Nhưng chỉ có ngần ấy nhiên liệu, cũng không đủ dùng quá lâu, rất nhiều người cũng không hoàn toàn trông cậy vào lương thực cứu tế của Chính phủ, khi tuyết rơi nhỏ đi một chút liền sẽ lập đội ra ngoài đốn củi.
May mắn bọn họ "xanh hóa" nơi này rất tốt, mặc dù tuyết lấp rất nhiều cây, nhưng chỉ cần lộ ra một chút là có thể lần theo đào xuống, một chặt là chuẩn, mỗi cái cây đều có một thân cây.
Lấy những thân cây này về, một cái có thể dùng trong một hai ngày.
Cứ như vậy, thêm cả việc Chính phủ phát tiếp tế thì liền có thể sống rất thoải mái. Chỉ là rất nhanh, gần thời điểm phát lương thực cứu tế lần nữa, Quý Dạng rõ ràng cảm thấy bầu trời trên đỉnh đầu so với mấy ngày trước đó tối đi một chút.
Khi trước đều là tuyết rơi, mặc dù không có mặt trời, trời đầy mây, nhưng lúc này lại là mây đen che phủ.
Có nguy hiểm!
Sắc trời buổi trưa tương đối ấm áp bắt đầu thay đổi, đúng lúc Quý Dạng ăn cơm tại ban công, ngay lập tức phát giác được, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn. Chỉ sau mấy phút, người ra ngoài thậm chí cũng không kịp tìm nơi ẩn núp, "độp độp độp ——" khối đá băng liên tiếp dồn dập nện xuống.
Kèm với bông tuyết, khối băng to chừng một nắm tay đập một cái hố trên mặt tuyết.
"Đá, mưa đá! Mưa đá tới!"
"Bố ơi, mau quay lại --"
Mấy người ra ngoài đốn củi vừa mới về đến cổng chung cư ngay lập tức phát giác được điều không đúng, cũng không lo củi trên lưng, liều mạng chạy tới tòa nhà gần nhất.
Có người chạy nhanh, may mắn trước khi mưa đá rơi xuống tìm được chỗ che chắn.
Nhưng có người cực kỳ không may, chỉ thiếu một bước nữa thôi, mưa đá rơi trên người, trên đỉnh đầu, lực đạo khiến người bị đập xuống đất không thể động đậy, ngay sau đó mưa đá dày đặc rơi xuống, máu tươi dần tràn lan...
*
Tại vì chú thích cho cụm từ trên dài quá nên để ở cuối chương nhé ạ, tui cũng không hiểu cái này lắm nhưng mà để đây cho ai đó muốn đọc ><
* 整合资源 - Tích hợp tài nguyên có lẽ là với các tài nguyên có nguồn gốc, cấp độ, cấu tạo, nội dung khác nhau... thì tiến hành làm những việc sau: phân biệt cùng lựa chọn, rút ra thông tin và bố trí sắp xếp, kích hoạt và dung hợp hữu cơ (nhân tiện thì "dung hợp hữu cơ" nói đơn giản là kết hợp lẫn nhau, không mâu thuẫn hay kiềm chế mỗi bên mà lấy cái mạnh cái tốt bù trừ cái xấu cái yếu, để có được thành quả tốt hơn). Để cho nó có tính dẻo dai mạnh, tính trật tự mạch lạc, tính có hệ thống và tính có giá trị, sáng tạo ra tài nguyên mới. - Tóm lại là để tối ưu hóa việc phân bố tài nguyên, thu lại được chỉnh thể tối ưu nhất.
-Nguồn từ baidu và iask爱问