Cô Út Và Chàng Khờ

Chương 5: Đưa rước

"Trời ơi, mặt anh bị sao nữa vậy nè khờ?"

Nhỏ thấy mặt thằng khờ có thêm vết bầm, nhỏ vừa cầm tay thằng khờ vào nhà vừa sốt sắng hỏi.

"Khờ, khờ bị người ta đánh, người ta đánh khờ đau lắm."

"Cái gì, ai...ai đánh anh? Mà tại sao người ta lại đánh anh? Ngồi xuống đây nói em nghe."

"Thằng ăn cướp, thằng ăn cướp nó đánh khờ."

"Cái gì, anh bị người ta cướp hả?"

Nghe đến hai từ ăn cướp, nhỏ xanh mặt.

"Hông, nó hông có cướp khờ, nó cướp tiền của cô ba tạp hóa á. Rồi...rồi nó bỏ chạy, rồi...rồi nó đυ.ng trúng khờ."

Càng nghe thằng khờ kể, nhỏ càng nhăn mặt lo lắng.

"Nó đυ.ng trúng khờ mà nó hông xin lỗi rồi...rồi nó còn lấy tiền của khờ chạy đi nữa. Cái...cái khờ mới nắm chân nó lại hông cho nó đi rồi nó đánh khờ."

"Trời ơi, đánh gì mà mạnh tay dữ vậy nè, mặt mũi bầm hết trơn rồi. Đưa mặt đây em sức thuốc cho."

Nhỏ vịnh mặt thằng khờ lại rồi nhẹ nhàng bôi thuốc lên mấy vết bầm.

"Mai mốt anh mà có bị cướp thì cứ để cho nó chạy đi, anh mà chặn lại lỡ mà gặp mấy thằng có máu điên là người đi thay của đó anh biết hông?"

"Khờ...khờ biết rồi, ui da đau."

"Đau lắm hả? Để em nhẹ tay lại."

Nghe thằng khờ kêu đau, nhỏ hơi khựng tay lại rồi nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết thương. Cùng lúc đó, anh tư cũng vừa từ dưới nhà đi lên, thấy cảnh đó ông không khỏi thắc mắc.

"Ủa con làm gì mà mặt mũi bầm dập hết vậy khờ?"

"Dạ, ảnh bị ăn cướp đánh đó tía."

"Gì ăn cướp, mèn ơi tụi ăn cướp dạo này lộng hành quá bây. Rồi có bị mất tiền gì hông?"

Anh tư chống nạnh hỏi.

"Dạ dạ hông, khờ hông có mất tiền, cô ba cũng hông có mất tiền luôn."

"Ờ vậy cũng được, mà đầu đuôi câu chuyện sao kể bác tư nghe."

"Dạ chuyện là vậy nè bác tư."

"Thôi đi tía, chuyện qua rồi thì cho qua đi tía, tía ngồi xuống ăn cơm trước đi, con thoa thuốc cho anh khờ xong rồi tụi con ăn sau."

"Thôi, sẵn đó thì đợi ăn chung luôn, trước sau gì hông biết nữa."

Anh tư ngồi xuống bàn, rót tách trà để nhâm nhi rồi thuận miệng đáp lời nhỏ.

"Ủa rồi thằng ăn cướp nó có bị bắt hông hay để nó chạy rồi?"

"Dạ nó...nó bị bác năm với chú bảy đem lên xã cho công an giải quyết rồi bác tư."

"Phải vậy mới được, mấy cái thằng đó là phải để nó ngồi tù mọt rong mới được. Hên là nó gặp con đó chứ nó mà gặp bác tư á ha là bác tư."

"Tía."

Anh tư đang hăng say kể chuyện, anh vừa nói vừa diễn tả thì giữa chừng bị nhỏ chặn lại. Anh tư khựng lại thấy mặt nhỏ nhăn lại thì chuyển lời.

"Ờ à nó mà gặp bác tư là bác tư để của đi thay người rồi chứ chặn lại nguy hiểm cho mình chứ cho ai con."

"Thôi thôi bây lẹ đi rồi ăn cơm, tía đói lắm rồi."

"Dạ."

"À mà lát nữa ăn cơm xong, con bới miếng cơm để trong gà mên rồi đem ra ruộng cho anh hai con ăn. Nay nó bận việc ở ngoải nên hông có về nhà ăn."

"Dạ con biết rồi tía."

"Anh hai."

Sau giờ cơm, nhỏ theo lời anh tư dặn đem cơm ra cho anh hai của nhỏ. Thằng khờ thấy vậy cũng lẽo đẽo đi theo.

"Ờ út."

"Tía dặn em đem cơm ra cho anh nè, anh ăn rồi lát nữa hẳn làm."

"Ờ, em để ở đó đi lát anh ăn. Rồi còn mày làm gì ở đây vậy khờ, sao em tao đi đâu mày cũng đi theo hết vậy?"

"Tao...tao muốn đi theo bé út thì tao đi thôi. Bé út cũng cho tao đi mà."

"Hay quá ha, rồi mày bị ai đánh mà bầm tím hết vậy?"

"Tao...tao với thằng ăn cướp đánh lộn."

"Trời nay ghê mày, khờ khờ vậy mà cũng biết bắt cướp nữa ha."

Thằng Hiền - anh con út giở giọng trêu đùa giễu cợt với thằng khờ.

"Tao khờ chứ tao đâu có ngu."

"Thôi anh hai đừng có chọc anh khờ nữa, bạn bè với nhau mà như chó với mèo vậy á."

Do anh chị tư với anh chị sáu là hàng xóm thân thiết nên thằng khờ với thằng Hiền cũng chơi với nhau từ nhỏ, do cùng tuổi nên hai người họ cũng dễ làm thân.

Thuở trước thằng khờ qua nhà anh chị tư là để tìm thằng Hiền chơi chung nhưng từ khi con út ra đời, thằng khờ cứ hễ qua nhà anh chị tư là một tiếng bé út, hai tiếng cũng bé út. Nó mê nhỏ từ khi nhỏ mới chào đời đến bây giờ.

"Bé út, bé út, khờ nghe nói cuối tuần sau trên xã có tổ chức hội chợ. Bữa đó khờ dẫn bé út đi hội chợ nha."

"Thật hả anh khờ."

Nhỏ nghe tới hội chợ là mắt sáng rực lên. Từ nhỏ thì con út đã thích đi hội chợ, nó đông vui lắm.

"Đúng ời...đúng ời, bữa đó khờ dẫn bé út đi nha."

"Ừm ừm."

Nhỏ gật đầu lia lịa suýt thì trẹo cổ.

"Bữa đó tao đi nữa."

Thằng Hiền ngồi kế bên đang dùng bữa trưa, nghe hai đứa kia rủ nhau đi hội chợ, nó cũng muốn đi chung.

"Hông, ai cho mày đi, tao rủ bé út mà, hông có rủ mày."

"Nhưng mà tao là anh của con út, tao đi theo có gì còn bảo vệ cho em tao được.

"Khờ cũng bảo vệ được bé út mà."

"Thôi đi ông tướng, mới bị ăn cướp đánh cho bầm mặt thì đòi bảo vệ ai."

"Khờ...khờ bảo vệ được mà."

"Thôi thôi hai người đừng có gây gỗ nữa, bữa đó cả 3 đi chung cũng được mà. Đúng hông anh khờ?"

Nhỏ chớp chớp mắt hạnh hỏi thằng khờ.

"Ờ ờ, cũng được, bé út muốn sao khờ cũng đồng ý."

Thằng khờ nó không kìm lòng được trước ánh mắt long lanh của nhỏ được.

"Úi giời, dễ gì mày chơi lại tao khờ."

Giành được lợi thế, thằng Hiền nói khích thằng khờ.

"Ui da đau."

Thằng Hiền vừa nói xong thì bị nhỏ nhéo cho một cái, ánh mắt nhỏ hình viên đạn phóng thẳng vào người nó. Không cần nói cũng biết nhỏ đang hâm he thằng Hiền đừng có chọc thằng khờ nữa.

"Rồi hông giỡn nữa được chưa, nhéo đau muốn chết."

"Má ơi, tía ơi con về rồi nè."

"Giờ mới chịu ló mặt về đó ha? Má tưởng đâu mày dọn qua nhà con út ở luôn rồi chứ."

Thằng khờ long nhong ở nhà con út đến tận tối mờ tối mịt mới về.

"Hihi."

"Cười cái gì, rồi cái mặt bị gì nữa vậy khờ?"

"Khờ...khờ chặn ăn cướp nên bị đánh."

"Trời đất, rồi có đau hông, đưa mặt đây má coi."

"Hông...hông khờ hông sao, bé út thoa thuốc cho khờ ời. Giờ khờ đi tắm."

Nhanh như chớp, thằng khờ phóng thẳng xuống nhà, để lại chị sáu đứng đó tặc lưỡi, lắc đầu ngao ngán.

"Con với cái."

"Tui đi qua nhà anh năm xíu rồi về nha bà."

"Giờ này tối rồi ông còn qua nhà anh năm chi nữa."

"Tui qua bển làm lai rai xíu rồi về, hồi chiều đi ruộng về lỡ hứa với ảnh rồi. Tui đi à."

Anh sáu nói một xíu rồi lật đật ra khỏi nhà.

"Thiệt tình cái nhà này riết như có mình tui ở, ai cũng đi. Tui mệt cái nhà này quá rồi."

Sáng hôm sau.

"Bé út, bé út, khờ tới chở bé út đi học nè."

"Anh khờ hả, anh đợi em xíu, em ra liền."

Thằng khờ sáng sớm tinh mơ, gà chưa gáy thì nó đã dậy ra ruộng làm lúa, đến tờ mờ sáng, nó chạy xe đạp qua nhà con út chở nhỏ đến trường. Nhiều lần con út từ chối nhưng nó hông chịu một hai đòi chở con út đi học cho bằng được. Nó bảo đi bộ từ nhà đến trường rất mỏi chân, sợ con út mệt nên nó luôn luôn muốn chở con út đến trường. Điều đó cũng tiếp diễn được mấy năm nay rồi.