Cô Út Và Chàng Khờ

Chương 3: Va chạm

"Trời đất thánh thần thiên địa ơi, ba hồn chín vía bay mất tiêu."

Chị tư la thất thanh, mặt trắng bệch như vừa trút hết máu trong người ra, giữa trời nóng mà người chị ướt đẫm do mồ hôi lạnh toát ra. Tay chân chị lủn bủn đứng không vững, chỉ cần một cơn gió thoáng ra cũng làm cho chị sụp đổ. Mắt chị mở to nhìn sang lưỡi dao đang ghim vào tường chỉ cách tai chị vài milimet.

"Cô tư, cô tư có sao hông? Khờ...khờ xin lỗi, khờ hông có cố tình."

Thằng khờ tay chân lúng túng, quăng cán dao trên tay đi, bối rối hướng đến chị tư xin lỗi ríu rít.

"Có chuyện gì vậy má?"

Con út nghe tiếng chị tư la, nhỏ hoảng hốt chạy vội xuống sau nhà. Vừa đến nơi nhỏ chấn kinh thấy thằng khờ đang cầm lấy lưỡi dao, nhỏ định lớn tiếng quát thằng khờ thì ngưng lại khi thấy thằng khờ đang ở trong tư thế rút lưỡi dao ra. Nhỏ ráng lấy lại bình tĩnh chạy lại hỏi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy anh khờ?"

Nhỏ vừa hỏi cũng là lúc thằng khờ vừa rút lưỡi dao ra khỏi tường. Chị tư như vừa trút được gánh nặng khụy người xuống thở hổn hển. Nhỏ giơ tay đỡ lấy.

"Có chuyện gì vậy má? Má có sao hông?"

"Hông, má hông sao, má chỉ suýt chết thôi chứ hông sao."

Nhỏ chấn động quay sang nhìn thằng khờ đang bối rối.

"Khờ...khờ chặt dừa mà cây dao nó...nó bị sứt ra rồi bay vô tường."

Thằng khờ giải thích mà mắt nó ngân ngấn nước, giọng nói cũng lạc đi không rành mạch.

"Trời đất thánh thần thiên địa ơi, tao tưởng đâu số tao tận rồi."

Vừa trải qua cơn địa chấn, chị tư lấy lại bình tĩnh mở miệng tiếp lời.

"Má, má bình tĩnh, hông sao, hông sao hết."

Thằng khờ hối lỗi tay cầm lấy vạt áo vò đến nhăn nhúm rồi tiến đến đỡ chị tư đứng dậy.

"Khờ...khờ xin lỗi cô tư."

Được thằng khờ đỡ dậy, lúc này chị tư cũng lấy lại sức sống. Chị lần theo bức tường tiến vào trong nhà.

"Má, má đi đâu vậy má?"

"Má vô buồng, má còn sống để má ngủ một giấc."

"Má hông ăn cơm hả má?"

"Hông, nào má dậy thì má ăn, hai đứa ăn trước đi."

Chị tư nói xong đi thẳng vào buồng, để lại nhỏ với thằng khờ còn đứng giữ trời nắng. Nhỏ thấy mẹ rời đi, quay sang đánh lên vai thằng khờ, giọng điệu trách móc.

"Cái anh này, anh chặt dừa kiểu gì mà bay cả lưỡi dao đi vậy hả? Suýt chút nữa là nó lấy mạng của má em rồi đó."

"Khờ...khờ xin lỗi, khờ hông biết cái lưỡi dao nó bị lỏng, khờ thấy nó bự, dễ chặt dừa nên khờ lấy...hức."

Bị nhỏ mắng, thằng khờ thút thít, nói xong nó liền bật khóc làm nhỏ bối rối.

"Khờ hông có cố ý làm cô tư sợ đâu...hức, khờ chỉ muốn...hức...chặt dừa cho bé út...hức...uống thôi."

Thấy thằng khờ khóc, nhỏ cũng không nỡ lòng mắng, nhỏ hạ giọng dỗ dành thằng khờ.

"Rồi rồi, em biết, em biết, anh nín đi đừng khóc nữa, lớn rồi mà khóc gì hông biết nữa."

Nhỏ đưa tay lau nước mắt cho thằng khờ, lớn rồi mà còn khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem. Được nhỏ dỗ dành, nó được đà khóc lớn hơn.

"Thôi mà, đừng có khóc nữa, hông mắng anh nữa, ngoan nín đi, khóc nữa là em hông cho anh ăn cơm đó."

Nhỏ hù hông cho ăn cơm thì thằng khờ mới hạ tiếng khóc lại.

"Khờ...khờ nín, bé út đừng có bỏ đói khờ."

"Rồi rồi, hông bỏ đói, giờ thì vô chuẩn bị ăn cơm."

Nhỏ xoay lưng rời đi, thằng khờ phía sau tay với lên năm lấy vạt áo của nhỏ rồi bước theo như đứa con sợ lạc mất mẹ, nó lon ton vô bếp phụ nhỏ dọn cơm trưa.

"Ấy chết, nhà hết nước mắm rồi, anh đem cơm lên nhà giùm em, em chạy ra chợ mua chai nước mắm rồi em về."

"Hoi hoi hoi, trời nắng này bé út đi ra ngoài dễ bị trúng nắng lắm. Để khờ đi cho, khờ khỏe lắm, hông có sợ bị trúng nắng đâu. Khờ đi mua lẹ lắm."

Nhỏ định chạy đi mua đồ mà nghe thằng khờ nói vậy nên cũng có chút chần chừ.

"Vậy anh đi mua giùm em nha, em đợi."

"Bé út yên tâm, khờ đi lẹ lắm."

Thằng khờ nó nhanh tay nhanh chân thật, vừa nói xong là nó chạy cái vèo, nhỏ chưa kịp đáp lời thì đã không thấy bóng dáng nó đâu.

"Ra chợ mua nước mắm cho bé út, rồi về nhà ăn cơm với bé út, hihihi."

Thằng khờ nó tung tăng đi chợ, miệng cười hông ngớt, cứ nghĩ đến bé út là miệng nó không lúc nào khép lại, gặp bé út thì mắt nó sáng hơn sao trời.

"Ui da."

Thằng khờ đang hí hửng thì bỗng nhiên bị va chạm làm nó té ra đất, tiền trong túi nó cũng lăn ra ngoài. Kế bên nó là một thanh niên đang nằm xổng soài trên đất. Thằng đó nó vừa mới tông thằng khờ ngã ngửa, hắn lồm cồm bò dậy, một bên tay ôm lấy ví tiền không buông, đã thế nó còn lấy tay kia quơ lấy mớ tiền bị rơi của thằng khờ lật đật chạy đi.

Thằng khờ coi vậy mà nó phản ứng nhanh thật, vừa bị té chẳng cần biết đau hay hông, nó liền bật người đứng dậy, xoay qua thì thấy hắn định bỏ chạy, nó giơ tay túm lấy chân hắn làm hẳn té úp mặt xuống đất. Hắn nổi giận vung chân thoát khỏi bàn tay của thằng khờ.

"Cái thằng này mày buông tao ra coi, buông ra, hông thôi là tao đập chết cha mày bây giờ. Buông ra."

"Hông, hông buông, anh đυ.ng trúng khờ mà hông xin lỗi khờ còn lấy tiền của khờ nữa. Khờ hông cho anh đi."

Hắn tức điên cứ liên tục vung chân, xui sao đạp trúng thằng khờ. Bị đạp trúng thằng khờ có chút choáng váng buông lỏng tay, nhân cơ hội hắn ba chân bốn cẳng chạy đi. Nhưng chạy trời hông khỏi nắng, thằng khờ bình tâm rất nhanh, nó một lần nữa chụp lấy chân hắn. Nó không muốn cho hắn chạy đi nên vừa chụp được chân hắn, nó ôm chân cưng ngắt không buông.

"Cái thằng điên này mày buông ra coi, mày mà còn nắm nữa là tao đập cho mày nhập viện luôn bây giờ, mày đừng có giỡn mặt với tao."

"Hông, hông thả, anh phải xin lỗi khờ, anh sai anh phải xin lỗi, trả tiền cho khờ nữa, tiền khờ đi chợ mua đồ cho bé út, trả đây."

"Má cái thằng này."

Hắn tức đến độ văng tục, vùng chân muốn hất thằng khờ đi nhưng thằng khờ bám chắc quá, hắn hất mãi không được.

"Aaaaaaaaa, ây da, cái thằng này, mày là chó hả, buông ra, có tin tao bẻ răng mày hông."

Hắn vùng chân miết, thằng khờ nó cương quyết không buông, nó lì lợm cắn vào bắp đùi hắn. Bất ngờ bị cắn, hắn la thất thanh, với tay nắm tóc thằng khờ kéo ra mà thằng khờ bám dai quá, hắn liền vung tay cho thằng khờ ăn một cú đấm.

"Thằng chó, mày dám cắn tao, hôm nay tao cho mày chết."

Thằng khờ ăn một cú đấm, nó đau đớn nhả miệng ra, hắn thấy vậy liền vung chân mạnh một cái thằng khờ ra. Mà tướng thằng khờ không phải dạng vừa, nó ngày ngày ra ruộng mần lúa với tía nó, tới mùa thu hoạch, một mình nó cân mấy gánh lúa nên tướng nó hông những đô mà còn săn chắc. Hắn hất mạnh mà thằng khờ chỉ xê dịch một ít.

"Hôm nay mày tới số với tao."

Hắn tham vọng muốn trả thù nên quên luôn mục đích chạy trốn, hắn lao đến định đè thằng khờ ra cho nó ăn vài quả đấm nhưng không ngờ thằng khờ bất ngờ đứng dậy. Hắn hơi sững người, ngước đầu lên, thằng khờ cao hơn hắn một cái đầu. Cho dù vậy hắn cũng không ngán, máu hắn là máu liều, hắn vung tay định đấm vô mặt thằng khờ thì bất ngờ thằng khờ ôm lấy người hắn quật xuống đất.