Làm Giáo Viên Của Boss Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 16

Nhan Trì bật cười: “Tôi cũng quên mất là mình chưa có chìa khóa.”

Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, Nhan Trì cầm chìa khóa mở cổng vào, nhìn quanh một vòng, thấy trong hồ nước trong vắt trồng những chùm hoa súng đang nở rộ, hai bên lối đi sỏi đá trồng đầy cây cảnh nhỏ, do không có người chăm sóc nên hoa và cỏ dại mọc lẫn lộn trong bồn hoa.

Nhan Trì vui mừng khôn xiết, nôn nóng kéo vali vào nhà.

Có lẽ đã có người đến dọn dẹp trước, trong nhà sạch sẽ, đồ đạc đầy đủ. Nhan Trì mở tủ lạnh, bên trong thậm chí còn đầy rau củ trái cây, hoa trong bình ở bàn trà phòng khách vẫn còn tươi, dầu mắm gia vị trong bếp được sắp xếp đủ cả.

Nhan Trì xem hết tầng một rồi lên tầng hai.

Tầng hai là khu sinh hoạt, có một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ và một phòng đọc sách.

Nhan Trì tất nhiên không tự làm khó mình, chọn phòng ngủ chính rộng rãi và sáng sủa. Anh lấy đồ dùng sinh hoạt từ vali ra, sắp xếp vào vị trí thích hợp. Khi mở tủ quần áo, bên trong thậm chí còn có các loại quần áo mới với nhiều kiểu dáng khác nhau, tất cả đều đúng size của Nhan Trì.

Phúc lợi của trường học này tốt đến mức không thể tin được.

Nhan Trì thầm cảm thán, nụ cười trong đáy mắt không thể giấu được. Anh nhảy lên chiếc giường mềm mại, hào hứng lăn qua lăn lại vài vòng, đầu tóc rối bù, ôm gối cười toe toét.

Cuối cùng anh cũng có một căn nhà thuộc về riêng mình!

Khi ở trại trẻ mồ côi, Nhan Trì phải ở chung với năm đứa trẻ khác. Đến khi lớn hơn một chút, anh đi học, lại ở trong ký túc xá của trường.

Sở hữu một căn nhà là ước mơ lớn nhất của Nhan Trì, nhà có thể rất nhỏ, miễn là đủ chứa anh là được.

Ước mơ này đã thành hiện thực ngày hôm nay, Nhan Trì không kìm nén được sự phấn khích trong lòng, như một con mèo con vừa đến môi trường lạ, phải xem qua từng vị trí, tuần tra lãnh địa của mình, đồng thời tính toán sẽ treo một bức tranh ở đây, đặt một con búp bê ở kia.

Khi đi xuống lầu, anh tiện thể đi một vòng quanh sân nhỏ, ngồi xổm bên cạnh hồ nhỏ, nhìn những bông hoa súng xinh đẹp, lẩm bẩm: “Các cậu đẹp quá, nhưng sao lại không có cá nhỉ, ừm... Khi nào có thời gian sẽ đi mua vài con cá vàng thả vào, cá con vẫy đuôi, dễ thương lắm.”

“Dưới gốc cây này có thể đặt một chiếc ghế xích đu.”

Sau đó anh lại nhảy nhót đến vuốt ve những bông hồng đang nở rộ.

Đang lúc Nhan Trì vui vẻ lên kế hoạch cho lãnh địa của mình, anh đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt, quay đầu lại nhìn, một thiếu niên có đôi mắt xanh lục đang đứng trong sân nhà bên cạnh, tay cầm bình tưới nước, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc đầy vẻ nghi hoặc, dường như không hiểu hành vi kỳ lạ của Nhan Trì.

Nhan Trì bỗng ngớ người, đứng ngây ra tại chỗ nhìn chằm chằm Thẩm Trường Nhạc.

Trời ơi, tại sao học sinh này lại ở đây? Em ấy đã nhìn bao lâu rồi, không phải đã thấy hết bộ dạng ngốc nghếch của mình rồi đó chứ?

Nhan Trì cười gượng: “Chào em Thẩm.”

Thẩm Trường Nhạc gật đầu: “Chào thầy ạ.”

“Ừm... thầy chỉ tiện hỏi thôi, không có ý gì đâu.” Nhan Trì đầu óc rối bời, “Là, tại sao em lại ở đây vậy?”

Giọng điệu của Thẩm Trường Nhạc không có chút thay đổi nào: “Em sống ở đây.”

“Trường Nhạc, cháu đang nói chuyện với ai vậy?”

Một giọng nói uể oải truyền tới, Thẩm Minh Túc mặc đồ ở nhà bước ra, thấy Nhan Trì ở bên kia sân rõ ràng sững sờ: “Nhan Trì?”

Nhan Trì đã bị sốc nặng rồi, thể diện của anh với tư cách là một giáo viên vào lúc này đã vỡ tan tành.

Sự xuất hiện của Thẩm Minh Túc càng khiến Nhan Trì bị giáng đòn nặng hơn, ông chủ sống ngay bên cạnh, đây là điều mà mọi người đi làm không dám tưởng tượng.

Nhan Trì khóc không ra nước mắt, liếc nhìn ngôi nhà của mình, ước gì có thể nhấc cả ngôi nhà lên và dời đi xa xa khỏi hai người họ.

“Chào hiệu trưởng Thẩm.”

Thẩm Minh Túc thấy buồn cười, cũng theo đó xã giao một cách nghiêm chỉnh: “Chào thầy Thẩm.”

Nhan Trì không biết nói gì nữa, ý muốn rời đi mạnh mẽ đến mức kỳ lạ, miệng nhanh hơn não: “Tôi muốn chào tạm biệt, tạm biệt nhé.”

Nói xong, anh quay người bỏ đi.

Thẩm Minh Túc: “...?”

Thẩm Trường Nhạc buột miệng: “Có vẻ thầy giáo không muốn gặp chú, chú là một sự tồn tại xui xẻo chăng?”

Thẩm Minh Túc thuận tay cho cậu một cái vỗ sau gáy: “Cháu tưởng mình là đứa trẻ được yêu thích lắm à, còn mặt mũi nói chú?”

Thẩm Trường Nhạc hừ một tiếng không phục.

Bên kia, Nhan Trì về đến nhà mới nhận ra mình vừa làm gì, lập tức sụp đổ ngồi thụp xuống đất, thậm chí không dám tưởng tượng Thẩm Minh Túc sẽ có biểu cảm gì, anh không phải vừa mới đến đã bị đuổi việc luôn đó chứ?