Làm Giáo Viên Của Boss Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 15

Lê Hoài vỗ vai Phong Vọng, “Không sao đâu, nhưng lần sau anh nhất định phải nghe lời em. Anh lúc nào cũng vậy, quá xúc động, em không dễ bị tổn thương đâu.”

Phong Vọng im lặng giây lát, rồi lí nhí nói một tiếng được.

Chỉ xét về tính cách của mấy đứa trẻ này, Nhan Trì khó có thể tưởng tượng được chúng lại là anh em. Đúng như Lê Hoài nói, tính Phong Vọng quá nóng nảy, chỉ cần không chú ý là dễ mất kiểm soát, trong khi Lê Hoài lại quá mềm mỏng, là kiểu bị bắt nạt chỉ biết âm thầm rơi nước mắt.

Nghĩ vậy, Nhan Trì lại có thể hiểu được tại sao Phong Vọng có tính bảo vệ quá mức đối với Lê Hoài.

Phong Vọng xin lỗi Đàm Mặc, giờ học cũng đã đến, mấy đứa trẻ chào tạm biệt Nhan Trì, quay về lớp học.

Sau khi chúng rời đi, Khê Sướиɠ mới lên tiếng, “Phong Vọng cũng sợ Lê Hoài sẽ gặp chuyện, em ấy quá sợ hãi.”

Nhan Trì: “Nhưng ở trường rất an toàn mà.”

“Không, trong trường học cũng luôn có... có kẻ xấu lẻn vào.” Khê Sướиɠ với vẻ mặt nghiêm trọng, uống một ngụm trà sữa, “Vì vậy, Tiểu Trì này, nếu cậu thấy ai có hành tung khả nghi, cậu nhất định phải cẩn thận.”

Nhan Trì ngạc nhiên, “Nhưng chủ nhiệm nói cổng trường luôn đóng, làm sao họ vào được?”

“Họ luôn có cách, nhưng cũng đừng quá lo lắng, trường học mỗi ngày đều có học sinh trực nhật tuần tra. À phải rồi, hiện tại học sinh trực nhật tuần tra là học sinh lớp hai, cậu chia học sinh trong lớp thành các nhóm, nộp danh sách lên nhé.”

Nhan Trì gật đầu, lại càng lo lắng hơn, “Tại sao không thuê vài bảo vệ? Học sinh vẫn còn là trẻ con, chúng đi tuần tra, vạn nhất không cẩn thận đυ.ng mặt kẻ xấu lẻn vào, bị thương thì làm sao?”

Khê Sướиɠ cười, “Yên tâm đi, hãy tin tưởng bọn trẻ.”

Nếu những người chơi lẻn vào mà thật sự chạm trán học sinh của họ, chắc chắn kẻ sụp đổ sẽ là chúng.

Buổi chiều trôi qua bình an vô sự. Đến tiết cuối Nhan Trì mới nhớ ra mình chưa giao bài tập, vội vàng sang lớp bên cạnh nói qua nhiệm vụ hôm nay.

Anh biết hành động này của mình rất phá hỏng không khí, nhưng không còn cách nào khác, nền tảng của bọn trẻ quá kém.

Đồng thời, trong văn phòng anh gặp hai giáo viên khác. Một là cô giáo tóc ngắn tên Bạch Nhược, dạy môn Huấn luyện Thể chất, người còn lại là thầy giáo luôn có vẻ mặt buồn rầu, tên Ưu Ưu.

Khi Nhan Trì hỏi hắn ta dạy môn gì, Ưu Ưu cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ, “Tôi... hiệu trưởng bảo tôi đến lớp nào dạy thì tôi đến lớp đó.”

Nhan Trì nhìn với vẻ nghi hoặc, trường học còn có loại giáo viên này sao?

“Ưu Ưu là giáo viên tư vấn tâm lý mà.” Khê Sướиɠ vội vàng giải thích giúp Ưu Ưu, “Nên lớp nào có học sinh cần, anh ấy sẽ đến giúp đỡ.”

Nhan Trì nhìn Ưu Ưu đột nhiên bắt đầu bất giác rơi lệ, thầm nghĩ có lẽ hắn ta cần tư vấn tâm lý hơn cả học sinh, “Ra vậy...”

Khê Sướиɠ gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Bàn làm việc của Ưu Ưu đối diện với Nhan Trì. Trong hai tiếng, Nhan Trì chứng kiến hắn ta dùng hết một gói khăn giấy, toàn thân chìm trong cảm xúc u sầu.

Nhan Trì không nhịn được hỏi: “Thầy Ưu Ưu, anh có ổn không?”

Ưu Ưu ngẩng đầu lên với đôi mắt đẫm lệ: “Tôi, tôi ổn, cảm ơn thầy Tiểu Trì. Cậu là đồng nghiệp đầu tiên quan tâm đến tôi, tôi xúc động quá hu hu hu.”

Nhan Trì vừa định mở miệng an ủi thì chuông tan học reo lên. Ưu Ưu đối diện lập tức đứng dậy, chạy về phía cửa, miệng lẩm bẩm: “Tan làm rồi, tan làm rồi.”

Nhìn chẳng thấy chút buồn bã nào.

Nhan Trì: “...”

Có vẻ anh đã lo lắng hơi thừa.

Khê Sướиɠ cũng đã thu dọn túi xách nhỏ của mình, gọi Nhan Trì: “Đi thôi, hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến, tôi sẽ đưa cậu đến căn hộ giáo viên. À, chúng ta là hàng xóm đấy.”

Nhan Trì kéo vali và ba lô ra, nghe vậy vui mừng nói: “Tuyệt quá, anh có thể đến nhà tôi ăn cơm bất cứ lúc nào.”

Khê Sướиɠ vui vẻ, định giúp Nhan Trì xách đồ.

Nhan Trì từ chối: “Không sao đâu, tôi tự làm được.”

“Được thôi.”

Khu căn hộ giáo viên của Vân Châu nằm ở chân núi phía bắc trường học, mỗi giáo viên được phân một căn hộ hai tầng kèm theo một khu vườn nhỏ.

Khi nhìn thấy ngôi nhà của mình, Nhan Trì mở to mắt vui mừng, khó tin: “Thật sự là tôi ở một mình sao?”

“Đương nhiên rồi.” Khê Sướиɠ chỉ vào ngôi nhà bên trái, “Đây là nhà tôi, khi nào rảnh cậu qua chơi nhé.”

Nhan Trì đồng ý. Khi hai người chia tay, mỗi người đi về phía nhà mình, Nhan Trì bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Ôi, Tiểu Trì.”

Khê Sướиɠ bỗng quay lại, ngượng ngùng đưa chìa khóa nhà cho Nhan Trì, “Đây là chìa khóa hiệu trưởng nhờ tôi chuyển cho cậu, tôi trí nhớ không tốt, xin lỗi nhé.”