"Hiện tại mẹ của nhà họ Tống là công nhân cấp 2 của nhà máy dệt, lương nhiều một tháng nhất cũng chỉ được 45 tệ, trước đây có thể còn ít hơn, những năm qua nuôi 3 đứa con chắc chắn là không thể nào tiết kiệm được đồng nào. Mua cho La Mỹ Hân một công việc như vậy ít nhất cũng phải 600 tệ, không chỉ là tiêu hết tiền tích góp trong nhà mà chắc chắn còn phải vay nợ bên ngoài.
Tống Tri Dao đã nói ra tất cả những chuyện này một cách rõ ràng, khiến La Mỹ Hân vô cùng kinh ngạc.
"Sao cô biết là 600 tệ?” La Mỹ Hân buột miệng hỏi, sau đó nhanh chóng im lặng.
Nhìn thấy ánh mắt khó tin của La Mỹ Hân, Tống Tri Dao cảm thấy rất thú vị, sau này cô sẽ còn khiến đối phương phải kinh ngạc hơn nữa.
"Sao tôi biết à? Bởi vì tôi thông minh đấy! Bình thường tôi chỉ không thích nói chuyện thôi, chứ vẫn luôn nắm rõ mọi chuyện xung quanh trong lòng bàn tay. Tống Tri Dao cố ý thần bí trả lời.
Lúc này biểu cảm của La Mỹ Hân vô cùng phong phú, không cần nghe tiếng lòng của cô ta cũng biết được cô ta đang sợ hãi điều gì.
Không để ý đến đối phương nữa, Tống Tri Dao tiếp tục nói với Liêu Thục Quyên: "Dì Liêu à, quả thực điều kiện nhà dì tốt hơn nhà họ Tống, cả nhà đều là công nhân, thoạt nhìn thì có vẻ như con đang chiếm lợi thế, nhưng thực tế La Mỹ Hân sống ở nhà họ Tống cũng rất hạnh phúc.
"Nếu như dì nhất quyết muốn tính toán rõ ràng như vậy thì nhà họ La hãy trả lại cho nhà họ Tống 600 tệ tiền mua công việc cho La Mỹ Hân, bao nhiêu năm qua con đã tiêu của Nhà họ La bao nhiêu tiền con cũng sẽ trả lại đầy đủ.
Dù sao Liêu Thục Quyên cũng là cán bộ tuyên truyền, bà ta đều hiểu rõ những chuyện trong đó, lại nhìn thấy biểu cảm của La Mỹ Hân thì cũng biết Tống Tri Dao nói đều là sự thật.
Nhìn Tống Tri Dao thông minh trước mặt, trong lòng Liêu Thục Quyên ngoài cảm thán ra còn có chút tiếc nuối. Dù sao cũng nuôi nấng 18 năm, cũng có tình cảm, nhưng rốt cuộc không phải con ruột, nên mới thiên vị La Mỹ Hân.
Sau này cho dù không phải người một nhà, với sự thông minh của Tống Tri Dao chắc chắn cũng sẽ rất có triển vọng.
Không cần thiết phải làm cho mọi chuyện trở nên khó xử như vậy, nếu không khi La Hồng Tinh trở về lại trách móc bà ta, trên mặt Liêu Thục Quyên hiện lên vẻ áy náy: "Tri Dao, vừa rồi mẹ quá kích động, xin lỗi con.
Cho dù không nghe được tiếng lòng của đối phương, nhưng Tống Tri Dao cũng cảm nhận được sự giả dối của bà ta.
Không ngờ giây tiếp theo lại nghe thấy bà ta lẩm bẩm trong lòng: 【Vẫn không nên đắc tội với Tống Tri Dao quá, con bé chết tiệt này thông minh như vậy, biết đâu sau này sẽ có tiền đồ. Cho dù sau này chỉ là một bác sĩ quèn, thì với nhan sắc đó của nó cũng có thể gả vào nhà giàu có. Lần trước nghe ông La nói có một vị lãnh đạo cũ của ông ấy có ý muốn nhận Tống Tri Dao làm con dâu.】
Tống Tri Dao cứ nghĩ chỉ có thể nghe được tiếng lòng của La Mỹ Hân, không ngờ ngay cả của Liêu Thục Quyên cũng có thể nghe được, rốt cuộc là do đâu?
Bây giờ rất khó để có được câu trả lời, chi bằng rời khỏi Nhà họ La rồi tính sau.
"Dì Liêu à, những gì cần nói con đều đã nói rõ ràng rồi, sau này con không muốn nghe thấy những lời nói như thể con đang chiếm lợi thế của Nhà họ La nữa.
Nói xong, Tống Tri Dao không quay đầu lại mà rời khỏi Nhà họ La.
"Mẹ, mẹ xem Tống Tri Dao kìa! Nhìn Tống Tri Dao rời đi một cách dứt khoát, La Mỹ Hân ôm lấy tay Liêu Thục Quyên, bĩu môi, rõ ràng là đang rất tức giận.
La Mỹ Hân tức giận vì Tống Tri Dao không xem cô ta ra gì, cô ta là thiên kim giả thì không phải nên tỏ ra hèn mọn sao? Tại sao Tống Tri Dao vẫn có thể cao ngạo như vậy? Không phải nên lưu luyến không nỡ rời khỏi Nhà họ La sao? Trong nguyên tác chính là như vậy, Nhà họ La nuôi hai cô con gái. Sự ưu tú của Tống Tri Dao khiến La Mỹ Hân tự ti mặc cảm, cuối cùng phải gả cho một người đàn ông vô danh tiểu tốt, cả đời sống trong tầm thường.