Bị Tống Tri Dao nói như vậy, sắc mặt Liêu Thục Quyên càng thêm khó coi, còn La Mỹ Hân thì lại rất hả hê khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Tống Tri Dao, sao em lại nói chuyện với mẹ như vậy? Mẹ nuôi em lớn như vậy, cho em ăn học đàng hoàng để khi tuổi đời còn trẻ như vậy êm đã trở thành bác sĩ, bây giờ dù em có muốn rời khỏi nhà họ La, không còn là người của nhà họ La nữa thì cũng phải giữ chút lễ phép chứ?
La Mỹ Hân cảm thấy Tống Tri Dao rất kỳ lạ, chẳng phải cô ta là người không giỏi ăn nói, rất lạnh lùng sao? Tại sao bây giờ lại bắt đầu cãi nhau rồi?
"Không phải con ruột thì quả nhiên là nuôi không quen, bao nhiêu năm ăn học đều đem cho chó gặm hết rồi! Liêu Thục Quyên cảm thấy rất hài lòng khi con gái ruột đứng về phía mình.
Nhìn hai mẹ con họ kẻ xướng người hoạ, cho dù lời nói hay biểu cảm đều khiến Tống Tri Dao cảm thấy như mình đang bị bắt nạt.
"Con rất cảm ơn sự chăm sóc của nhà họ La trong những năm qua, để con có thể sống trong một môi trường yên tĩnh, tập trung học hành. Những năm qua con học nhảy lớp, cũng không tốn kém gì của gia đình, thỉnh thoảng còn được thưởng, con cũng đã mang lại cho mọi người không ít thể diện, nói cho cùng đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Lúc này, Tống Tri Dao không muốn nhà họ La lấy đạo đức ra để ràng buộc cô nữa, càng không muốn La Mỹ Hân lợi dụng chuyện này để làm lớn chuyện.
Liếc nhìn vẻ mặt Liêu Thục Quyên khi nghe thấy lời này rất khó coi, cô tiếp tục nói: "Dường như La Mỹ Hân cũng sống rất tốt ở nhà họ Tống, nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô ấy, rõ ràng là không phải người phải làm việc nặng nhọc.
Nghe cô nói vậy, La Mỹ Hân vội vàng rụt tay vào trong áo, quả nhiên là chột dạ.
Liêu Thục Quyên cũng không thể nào nói dối rằng con gái ruột của mình sống không tốt ở nhà họ Tống. Bây giờ con gái nhà nào mà không được nuông chiều, Tống Tri Dao ở nhà họ La cũng phải làm lụng vất vả. Đôi bàn tay xinh đẹp của cô còn có rất nhiều vết bai sạn do lao động.
Tống Tri Dao không để ý đến vẻ mặt ấp úng của Liêu Thục Quyên, tiếp tục nói: "Nhà họ Tống đã nuôi nấng cô ấy học hết cấp 3, còn mua cho cô ấy một công việc ở nhà máy dệt. Mẹ là cán bộ tuyên truyền của nhà máy thép, chắc chắn biết rõ một vị trí công việc không chỉ cần mối quan hệ mà còn cần bao nhiêu tiền mới có thể mua được nhỉ? Tính như vậy thì nhà họ Tống bỏ ra còn nhiều hơn nhà họ La đúng không?”
Ban đầu, Tống Tri Dao không muốn nói ra những điều này, nhưng cô biết nếu hôm nay không nói rõ ràng thì sau này họ sẽ luôn lấy chuyện này ra để nói.
【Chẳng phải Tống Tri Dao là một con mọt sách chỉ biết học hành, còn rất thanh cao sao? Sao cô ta lại biết những điều này chứ? Chắc chắn là sau này phải đến nhà họ Tống một chuyến, không thể để cho nhà họ Tống nói ra chuyện đã bỏ ra hơn 600 tệ để mua công việc cho mình được. Phải để cho nhà họ Tống biết rằng gia đình họ nợ nhà họ La rất nhiều.】
Từng suy nghĩ trong lòng của La Mỹ Hân đều bị Tống Tri Dao nghe thấy rõ mồn một.
"Hơn 600 tệ?” Tống Tri Dao biết rõ một vị trí công việc cần khoảng bao nhiêu tiền, cô cứ nghĩ chỉ cần 300-400 tệ là được, nhưng lại nghĩ đến chính sách của đất nước gần đây. Rất nhiều thanh niên trí thức hồi hương, có người không thi đậu đại học, cũng không có việc làm, một vị trí công việc đều là tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.
"Dì Liêu à, hiện tại lãnh đạo cấp trên đang khuyến khích thanh niên trí thức hồi hương tự tìm cách giải quyết vấn đề việc làm, vị trí công việc đều là một củ cà rốt một cái hố, mẹ của nhà họ Tống không để cho La Mỹ Hân thay thế vị trí đó chắc chắn là đã phải bỏ ra toàn bộ gia sản mới có thể có được.