Nữ Chủ Cứ Ức Hiếp Tôi Thì Phải Làm Sao

Chương 1: Đột nhiên thức tỉnh

Đèn đường vừa được bật lên, bóng tối phía sau dần trở nên nặng nề. Mùa khai giảng tháng 9 đã tới, đại học A liền tổ chức một bữa tiệc chào đón tân sinh viên. Đại học A hào phóng trực tiếp bao trọn một nhà hàng Nhật cho các sinh viên.

Phòng bao số 0311 - Thẩm Diệc Nam ngồi ở một góc của chiếc bàn dài, nhà hàng Nhật này thật ồn ào, đối với người không giỏi nói chuyện như cô thì như thể đang sống trong một thế giới khác biệt so với mọi người ở đây.

Không có ai tìm cô nói chuyện, người ta thì vui mừng phấn khởi, còn cô chỉ có thể im lặng ngồi một chỗ.

Cô thầm trách móc đại tiểu thư nhà mình, đã nói người không giỏi giao tiếp như cô sẽ khó hòa nhập với bầu không khí náo nhiệt ở nơi này.

Bàn tay thon gầy của cô khẽ nhấc ly bia đầy bọt trên bàn lên, cô muốn một ngụm uống cạn ly này.

Đột nhiên, bàn tay cầm ly bia của Thẩm Diệc Nam bỗng khựng lại, trong đầu cô dần hiện lên những hình ảnh như một thước phim...... Những hình ảnh khiến cô từ cảm giác kinh ngạc dần trở nên bình tĩnh lại.

Bàn tay đang cầm ly bia tiếp tục cử động, cô khẽ uống một ngụm bia mát lạnh, lúc này mới từ từ tiếp nhận được chuyện bản thân cô chỉ là pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết cổ đại.

Thẩm Diệc Nam liếc mắt nhìn vị đại tiểu thư đang ngồi bên cạnh mình, cô gái có ngũ quan mảnh khảnh này lại là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết kia.

"Nào nào nào, uống đi, xin kính đàn em Trình một ly, đàn em Trình có gia thế tốt như vậy, sau này mong em sẽ chiếu cố đám đàn anh đàn chị này nhiều hơn."

Vị tiểu thư có khuôn mặt trông khá trẻ con, nhưng lại dùng son đỏ khiến nàng trông có vẻ trưởng thành và sang trọng. Tên của nàng là Trình Uyển Thu, dưới góc nhìn của Thẩm Diệc Nam, nàng đang nở một nụ cười đầy giả tạo mà cụng ly với đàn chị khóa trên.

Thẩm Diệc Nam có thể nhận ra, tiểu thư nhà cô đã say rồi, hai má nàng hơi đỏ, mắt cũng có chút lờ đờ, nhưng vì sống trong gia đình có nền tảng giáo dục tốt, vậy nên trên mặt nàng cũng không có biểu hiện khó chịu nào.

Thẩm Diệc Nam đảo mắt nhìn nàng một hồi, sau đó liền quay sang cụng ly với đàn anh ngồi bên cạnh.

Theo như tình tiết của cuốn truyện kia, không bao lâu sau, tài sản của gia đình đại tiểu thư sẽ bị họ hàng chi thứ cướp đoạt hết, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đi theo một đàn anh trong trường. Hắn ta thấy đại tiểu thư đã thất thế, không tiền không quyền liền cởi bỏ lớp ngụy trang, ban ngày thì đ.ánh đập nàng, đêm tới lại c.hà đạp nàng. Đến khi hắn ch.ơi chán rồi liền đem nàng b.án cho một tên nam chính khác.

Mà Thẩm Diệc Nam - thân là sủng vật của đại tiểu thư lại bị người ta đ.ánh ch.ết. Sau khi cô ch.ết, linh hồn của cô vẫn luôn đi theo đại tiểu thư, nhìn nàng bj hết người này đến người khác sỉ nhục, chà đạp.

Một người vốn có cảm xúc ổn định như cô, khi những cảnh tượng chân thực này hiện lên trong đầu thì lại không khỏi cảm thấy đau đớn.

Cô vội buông ly bia trên tay, sau đó đứng thẳng dậy cầm lấy ly bia trên tay Trịnh Uyển Thu, sau đó hắt thẳng vào mặt anh chàng phượng hoàng* bên cạnh.

Một màn này chỉ có đại tiểu thư nhìn thấy, cùng với người trong cuộc là tên phượng hoàng nam bị hắt bia. Những người khác cơ hồ đều đang trò chuyện hăng say ở giữa phòng.

Tên bị Thẩm Diệc Nam hắt bia kia khóe mắt khẽ giật, hắn tức giận đập bàn một cái rồi ném thẳng ly bia xuống đất, "ĐCMM, mày muốn ch.ết à con s.úc sinh này!!!"

Tiếng hét của hắn khiến cho mọi người trong phòng đều quay sang nhìn ba người. Thẩm Diệc Nam không biết đã ngồi xuống từ khi nào, cô nhìn tên đàn anh với ánh mắt vô tội, dáng vẻ giống như một con capybara vô tri, như thể mọi chuyện vừa xảy ra không có liên quan gì đến cô cả. Với cái biểu cảm tách biệt với thế giới này, ai dám nói cô là người vừa làm ra chuyện táo bạo kia chứ.

______

*Anh chàng phượng hoàng (凤凰男): là từ lóng người Trung hay dùng để chỉ những chàng trai có xuất thân từ nông thôn bần hàn, sau đó nhờ vào sự chăm chỉ mà đỗ Đại học và ở lại thành phố làm việc.