Bạch Y điên cuồng liên hệ với trung tâm cấp cứu của thế giới này, quầng sáng trên cơ thể cô dần dần mờ đi trông thấy.
“Sao… Sao lại không liên lạc được… Vì sao…” Giọng nói thì thào mang theo tiếng khóc nức nở.
Cô không nỡ để cậu thiếu niên chịu khổ, nghĩ đến việc cậu khó chịu, một cảm giác nghẹt thở cứ quẩn quanh trong lòng.
Nước mắt trong suốt từ cục bông u ám chậm rãi nhỏ xuống.
Từng giọt, từng giọt… như giọt mưa rơi xuống mặt hồ, tạo ra những vòng gợn sóng.
Nội tâm Quân Lạc run lên, sâu trong ánh mắt lóe lên một tia sáng vàng.
“Hu hu… A, liên lạc được rồi!” Bạch Y khịt khịt mũi, vui mừng lên tiếng.
Vội vàng định vị vị trí hiện tại của bọn họ, phát vị trí cho trung tâm cấp cứu.
Thời gian chờ đợi cũng rất lâu.
Bạch Y liên tục tìm đề tài để nói chuyện với thiếu niên, nói về rất nhiều thế giới kỳ quái, kể rất nhiều chuyện xưa thú vị.
Thiếu niên rất mệt mỏi, nhưng đôi mắt trong sáng vẫn cố gắng không nhắm lại.
Cậu lặng lẽ nghe những câu chuyện mà cô nhóc đang kể, thỉnh thoảng đáp lại bằng một tiếng “Ừ”.
Nội tâm vốn hỗn loạn u tối dần dần được phủ đầy hoa, tỏa ra hương thơm ngát.
Thì ra, cảm giác được quan tâm lại tốt đẹp như vậy…
Có lẽ là nơi quá hẻo lánh, Bạch Y chỉ cảm thấy qua thật lâu, xe cấp cứu mới chạy đến.
Họ ôm thiếu niên lên xe, có chút ngạc nhiên trước cơ thể nhẹ bẫng của cậu, sau đó bắt đầu truyền nước biển cho cậu trên xe.
Bên tai xen lẫn tiếng chuông của xe cấp cứu và tiếng nói chuyện của mọi người.
Giờ khắc này, sợi dây căng thẳng trong lòng Quân Lạc cuối cùng cũng đứt, mí mắt không còn kiểm soát được mà khép lại.
Y Y, chờ anh…
Mở mắt lần nữa, trước mắt là một màu trắng xóa, mũi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
Quân Lạc hơi ngẩn ra, cậu giơ tay lên, lúc này mới nhận ra tay mình bị cắm đầy ống tiêm.
“Y Y… Em còn ở đó không…”
“Y Y…”
Hồi lâu không có người đáp lại, Quân Lạc bắt đầu sợ hãi.
Cậu rút toàn bộ ống tiêm trên tay ra, thậm chí còn muốn trở lại cái nơi hẻo lánh kia.
Có phải Y Y của cậu bị bỏ quên ở đó rồi không.
Có sợ không, có xảy ra nguy hiểm không.
“Lạc Lạc ngu ngốc, tôi chỉ trở lại không gian hệ thống thôi!” Giọng nói vui sướиɠ của Bạch Y vang lên trong đầu Quân Lạc.
“Rồi… Rồi xem phim nên quên mất thời gian, ừm, đúng vậy!”
Quân Lạc không bỏ qua chút chột dạ được che giấu trong giọng nói của Bạch Y.
Cô đang che giấu một bí mật nhỏ của mình.
Cậu có thể cảm giác được cơ thể hiện tại hoàn toàn không có cảm giác ốm yếu, hiển nhiên bác sĩ không có năng lực này… Như vậy thì đáp án đã rất rõ ràng.
Nhóc con này đã làm gì đó sau lưng cậu.
Sao cậu lại gặp được một nhóc con đáng yêu ấm áp như vậy chứ?
Quân Lạc vừa cảm động vừa đau lòng.
May mắn đã gặp được, thật sự là may mắn.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, một y tá thanh tú đi vào.
“Ai nha, sao cậu đã xuống giường rồi, thân thể cậu yếu, phải ở lại bệnh viện vài ngày để quan sát.” Chị y tá quan tâm hỏi.
Nhưng mà nói thật, bệnh nhân này là người có vẻ ngoài đẹp nhất mà chị từng thấy.
Thiếu niên thoạt nhìn còn chưa thành niên, những lọn tóc nghịch ngợm trên trán che khuất đôi mắt trong trẻo của cậu, dung mạo tinh xảo xen lẫn chút dịu dàng, khóe mắt phiếm đỏ, hoàn mỹ giống như một búp bê được điêu khắc tỉ mỉ.
Trong lúc nhất thời mê mẩn, chị y tá giật mình phục hồi tinh thần, nhất thời xấu hổ đỏ mặt.
Người ta vẫn còn là một đứa trẻ, Hứa Vân Vân hơi mất tự nhiên!
Quân Lạc lắc đầu: “Không cần tiếp tục nằm viện, tôi có việc, phải về trước, à đúng rồi, thanh toán tiền thuốc men ở đâu?”
“A, hay là ở thêm vài ngày đi, cơ thể của cậu quá yếu, nộp viện phí thì ra ngoài đi thẳng quẹo trái là được.” Hứa Vân Vân hơi luống cuống.
Hiện tại sao bệnh nhân lại không biết quý trọng cơ thể của mình chứ, mới chỉ một lúc đã muốn xuất viện rồi.
“Không cần, cảm ơn.” Quân Lạc gật gật đầu.
Nguyên chủ thường mang theo mấy trăm tệ tiền mặt, chỉ truyền chút nước biển nên vẫn đủ tiền.
Nộp viện phí xong, Quân Lạc liền đi ra.
Cậu không biết rằng, trong tương lai, y tá nhỏ ở bệnh viện này sẽ trở thành fan trung thành của cậu.
“Lạc Lạc, bây giờ chúng ta sẽ trở về nhà nguyên chủ à?” Bạch Y đi ra từ không gian hệ thống, lăn vào trong lòng bàn tay thiếu niên.
Quân Lạc nhéo nhéo cục bông nhỏ mềm mại, cảm giác cũng không tệ nên lại nhéo cái nữa.
“Chưa về, xử lý bản thân trước đã.”
Quân Lạc hơi ghét bỏ ngửi cổ áo của mình, từ bãi rác trở về, quần áo đã bốc mùi.
Sau khi hỏi một vài người qua đường, Quân Lạc đến một con phố chợ giá rẻ, cố gắng thương lượng, cuối cùng mua được một bộ đồ giá 100 tệ ép giá xuống còn 30 tệ.
Bạch Y cảm thấy thật sự không thể tin nổi.
Hóa ra việc trả giá không phải chỉ dành riêng cho các cô gái, các chàng trai cũng không hề thua kém!
Mặc dù chỉ là quần áo mấy chục đồng, nhưng mặc trên người thiếu niên lại như được mạ vàng, tăng lên mấy nghìn cấp bậc.
Dù cậu thiếu niên thường xuyên ốm yếu, nhưng tỷ lệ cơ thể của cậu rất hoàn hảo, chiều cao cũng trên 1m75.
Quân Lạc đi đến tiệm cắt tóc, cắt ngắn tóc một chút, những lọn tóc rối được cắt bớt đi nhiều, khiến cậu thiếu niên trông càng thêm ngoan ngoãn.
Bạch Y xem như đã thấy được, cái gì gọi là quay đầu hai trăm phần trăm.
Con gái quay đầu nhìn coi như xong đi, còn mấy anh trai cao lớn thô kệch kia anh muốn làm gì.
Này, đừng nhìn nữa, anh trai kia nữa, bạn gái anh còn ở đây đó, rụt rè một chút đi.
Hu hu hu, người ta yêu thích ký chủ của tôi quá thì nên phá như thế nào?
Bạch Y đáng thương kéo khăn tay, phát ra tiếng “ưm” đầy ủy khuất.
Con trai bây giờ cũng khó khăn quá, không chỉ phải đề phòng con gái, mà còn phải đề phòng cả con trai, sợ chỉ cần lơ là một chút là con trai nhà mình sẽ mất ngay.
Cho nên nói khi ra ngoài thì con trai nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, không thì sẽ có nguy hiểm đó!
Quân Lạc không chút biểu cảm nhìn người đàn ông trước mặt, một gã to cao 1m90, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt thì... hơi không đứng đắn, ai nhìn cũng sẽ hiểu.
“Ra giá đi, ông đây thích cậu rồi.” Tên đàn ông cười mỉm đầy hứng thú, tặc lưỡi, một báu vật hiếm có thế này mà lại để hắn bắt gặp được.
Khuôn mặt không chút thay đổi của thiếu niên càng lạnh hơn: “Cút.”
Tên đàn ông thay đổi sắc mặt, dường như không ngờ rằng cậu thiếu niên này lại từ chối.
Hắn vươn tay, định trực tiếp mang thiếu niên đi.
Thiếu niên nhanh nhẹn tránh thoát, rồi đá thẳng vào hạ bộ của tên đàn ông.
Tên đàn ông đau đến mức mặt đỏ bừng, cúi xuống, hai tay ôm lấy hạ bộ, hai chân khép chặt run rẩy không ngừng.
Nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, hắn chỉ kịp bỏ lại một câu đe dọa.
“Mày… Mày chờ đó cho tao, tao cho mày đẹp mặt, tao sẽ có được mày…”