“Ký chủ đại nhân, nhiệm vụ của chúng ta là xoa dịu oán khí của người em trai, sửa chữa lỗ hổng của thế giới này.”
Quân Lạc cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, nghe xong toàn bộ cốt truyện, trong lòng cậu bỗng dâng lên nỗi buồn vô tận và sự tức giận mãnh liệt.
Đây là tâm tình của nguyên chủ, cậu không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy mà chết đi.
Dựa vào cái gì mà lại hại chết cậu mà một chút cảm giác tội lỗi cũng không có, dựa vào cái gì mà cô ta có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ hạnh phúc.
Cậu chính là em trai ruột của cô ta đó…
Thiếu niên dựa lưng vào vách tường, cúi đầu, nắm chặt ngực áo.
Một hồi lâu, cảm giác ngột ngạt bao trùm mới dần qua đi.
Mồ hôi chậm rãi rơi xuống trán thiếu niên.
Cậu ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt đẹp đến nỗi không thể phân biệt được là nam hay nữ.
Bạch Y bị vẻ đẹp của cậu làm cho choáng váng, trong lòng điên cuồng thét chói tai, có lẽ cô đã hiểu tại sao nữ chính từ nhỏ đã không ưa gì em trai của mình..
Em trai có vẻ ngoài đẹp mắt như vậy, dưới ánh hào quang của em trai, dù gương mặt nữ chính có dịu dàng thế nào cũng trở nên mờ nhạt.
Nữ chính nhất định ghen tị với em trai vì ưu tú hơn cô ta.
Xem ra, trong thế giới mà cuốn tiểu thuyết này miêu tả, tam quan của nữ chính hơi lệch lạc nha…
Trong mắt Quân Lạc hiện lên một chút cảm xúc khó hiểu.
Loại chị gái như này, thật sự là… không xứng để sống trên đời này.
Bạch Y xoay một vòng, hơi thẹn thùng mở miệng: “Người ta có thể gọi cậu là Lạc Lạc được không٩(๑o๑)۶?”
Trời ạ, cô đang nói gì vậy! Bạch Y che mắt, không dám nhìn thẳng thiếu niên trước mắt.
Chắc chắn cô đã trúng độc của cậu rồi, luôn muốn thân mật với cậu một chút.
Thiếu niên tinh xảo đặt cục bông trắng lơ lửng trong không trung vào lòng bàn tay, nhìn thẳng vào cô, không hề có chút do dự nào.
“Đương nhiên có thể, Y Y (của anh).”
Bên tai quanh quẩn giọng nói trong trẻo lạnh lùng dễ nghe của thiếu niên, Bạch Y chỉ cảm thấy cả cơ thể mình hạnh phúc đến mức suýt ngất đi.
Đây là ký chủ thần tiên gì thế này (đáng yêu quá đi)!
Vầng sáng màu trắng mờ mờ muốn biến thành màu hồng phấn.
Quân Lạc tò mò chạm nhẹ vào cục bông đổi màu trong tay, giờ cục bông đã tiên tiến đến mức có thể thay đổi màu sắc sao?
“Khụ khụ, được rồi được rồi. Lạc Lạc chúng ta nên làm nhiệm vụ rồi!” Bạch Y vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, thật vất vả mới khôi phục lại bình thường.
Quân Lạc gật gật đầu: “Hiện tại cốt truyện đã tiến hành đến đâu rồi?”
“Cốt truyện đã phát triển đến việc nữ chính lừa dối em trai, bỏ em trai một mình ở bãi rác bỏ hoang, còn mình thì về nhà một mình, hơn nữa hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý nào khi thử vai với đạo diễn lớn.”
Bạch Y dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Lúc này, nam nữ chính đã ở với nhau một tháng, nam chính mê luyến thân thể nữ chính nên đã cung cấp rất nhiều tài nguyên cho nữ chính.”
“Nữ chính nhờ vào quảng cáo nước hoa do nam chính thiết kế riêng cho mình, cùng với vẻ ngoài thuần khiết không giả tạo, đã để lại ấn tượng tốt trên màn ảnh cho nhiều người qua đường.”
“Trong bộ phim sản xuất bởi đạo diễn lớn sau đó, nhờ nam chính và khả năng diễn xuất xuất sắc của bản thân, nữ chính đã thành công giành được vai diễn nữ phụ.”
“Mà vai nữ phụ này được dự tính rất thu hút người hâm mộ, hào quang của nữ chính quá mạnh mẽ nên khiến cho nữ chính còn lại trở nên mờ nhạt.”
Bạch Y chăm chú nhìn đôi mắt trong suốt của thiếu niên: “Chúng ta có thể cướp đi tất cả những gì thuộc về nữ chính trong lĩnh vực mà cô ta tự hào nhất.”
Dừng một chút rồi lại nói: “Vì vậy phải mau chóng trở về, nếu không thể ngăn cản nữ chính giành được vai diễn nữ phụ, thì chúng ta gây thêm rắc rối để tình hình trở nên phức tạp hơn cũng được.”
Quân Lạc không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cục bông nhỏ trong lòng bàn tay.
Trong tâm hồn hoang vắng dần dần được gieo những hạt giống của những bông hoa tươi đẹp.
Nhóc con đầy sức sống này sẽ ở bên cạnh cậu thật lâu, thật lâu.
Hồi lâu sau, Bạch Y không thấy Quân Lạc để ý đến cô, thân thể nhỏ nhắn đυ.ng vào lòng bàn tay cậu: “Hoàn hồn rồi!”
Quân Lạc xoa xoa cục bông trắng: “Ngoan, anh đang nghe.”
Cũng nên đi gặp cái người gọi là chị gái rồi, ánh mắt của thiếu niên tối tăm không rõ.
Bạch Y không nhìn thấy ánh mắt khác thường của thiếu niên, líu ríu không ngừng.
“Nữ chính này quá xấu xa, sao lại có người đối xử với em trai của mình như vậy chứ, đã xấu xa như vậy còn là con cưng của trời, thật không công bằng…”
Quân Lạc rất hưởng thụ giọng nói mềm mại bên tai.
Cậu đứng lên, cơ thể lâu không vận động nên hơi lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã.
Bạch Y quá sợ hãi nên vội vàng dùng năng lượng ổn định thân thể ốm yếu của thiếu niên.
Cảm giác ấm áp dần dần lấp đầy toàn bộ cơ thể.
Hai gò má tái nhợt của thiếu niên hồng hào hơn.
Cảm giác thân thể không còn suy yếu nữa, Quân Lạc chậm rãi đi ra bãi rác.
Bên ngoài bãi rác là con đường nhỏ thôn quê, khắp nơi đầy ổ gà, cảnh vật xung quanh hoang vắng, không thấy điểm kết thúc.
Bạch Y hơi lo lắng cho thân thể Quân Lạc, cô rất sợ thiếu niên này không chịu được.
Ống kính kéo ra xa là có thể nhìn thấy, trên mảnh đất bùn lầy khô cằn và hoang vắng của vùng quê, có một cậu thiếu niên gầy gò, đang loạng choạng di chuyển, cẩn thận tránh những chỗ ổ gà, tiến về phía trước với một tốc độ rất chậm.
Mấy ngày không ăn cơm, dạ dày đang điên cuồng kêu gào.
Gương mặt thiếu niên vốn đã hơi hồng nhuận, bây giờ lại trở nên tái nhợt.
Cậu nắm chặt tay, đầu ngón tay trắng bệch, hơi run rẩy.
Gió lạnh thấu xương, dường như một giây sau sẽ thổi ngã thân thể đơn bạc của thiếu niên.
Quân Lạc cắn đôi môi khô nứt, cậu ngửa đầu, trên đầu là bầu trời đen kịt.
Trời sắp mưa rồi.
Còn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ, làm sao cậu có thể gục ngã được, nếu vậy thì nhóc con của cậu sẽ thất vọng biết bao.
Quân Lạc cố gắng bước nhanh hơn, nhưng không ngờ bước chân loạng choạng, cậu ngã mạnh xuống đất.
“Lạc Lạc!” Bạch Y thét lên thành tiếng.
Cơ thể nhỏ bé cố gắng đẩy về phía trước, muốn giúp cậu thiếu niên đứng dậy.
Bạch Y luống cuống, cô rất sợ rất sợ, rất sợ thiếu niên trước mắt xảy ra chuyện gì.
Đúng rồi, đúng rồi, cô có thể chặn cảm giác đau của thiếu niên, như vậy sẽ ít dày vò hơn.
Nhưng thân thể mệt mỏi không cách nào miễn trừ được, cậu sắp không chống đỡ được nữa rồi.
Bạch Y hốt hoảng chặn cảm giác đau của thiếu niên: “Lạc Lạc, Lạc Lạc tỉnh lại, không thể ngủ, ngủ sẽ không dậy được.”
Lông mi Quân Lạc khẽ run, đập vào mắt là cục bông nhỏ có ánh sáng ảm đạm.
Cậu có thể cảm giác được, cô đang lo lắng, cô đang sốt ruột, cô đang khóc vì cậu.
“Đừng khóc, Y Y ngoan, anh không sao…” Giọng nói suy yếu mang theo chút cưng chiều.
“Lạc Lạc, hu hu, tôi thật vô dụng, tôi không giúp được gì, thật xin lỗi…” Ánh sáng của Bạch Y càng thêm u ám vì cảm giác áy náy.
Quá lâu rồi, cô được các ký chủ trước chiều chuộng đến mức trở nên vô dụng.
Giờ xảy ra chuyện, cô lại chẳng biết làm gì.
Cô cố gắng liên lạc với trung tâm cấp cứu, nhưng thất bại, thế giới này dường như đang ngăn cản cô.