Nguyên Phối Mất Sớm Của Quyền Thần

Chương 7: Năm tháng dài lâu

Thẩm Hàn Tễ đi trước một bước, Ôn Doanh không vội vàng theo sau, mà là sau khi chàng vào viện rồi mới chậm rãi về phòng.

Trở về phòng, Dung Nhi đặt giỏ anh đào xuống, hỏi: "Tiểu thư, số quả này xử lý thế nào ạ?"

Tuy Ôn Doanh cũng thích ăn anh đào, nhưng số quả này tám chín phần là Thanh Ninh Quận chúa cố ý gửi đến để chọc tức nàng, nàng không hề muốn ăn chút nào.

Không thể trách Ôn Doanh nghĩ như vậy được.

Anh đào phần lớn là nữ tử thích ăn, đã có thể đưa cho Thẩm Hàn Tễ, chắc chắn biết chàng không ăn một mình, mà sẽ mang về cho thê tử và mẫu thân cùng ăn.

Người ngoài đều đang tiếc nuối Thanh Ninh Quận chúa và Thẩm Hàn Tễ không thể đến được với nhau, nàng ta không những không tránh hiềm nghi, còn để cho ca ca đưa anh đào cho Thẩm Hàn Tễ.

Mục đích chẳng phải là muốn chọc tức nàng hay sao?!

Ôn Doanh bị chọc tức thật rồi, nhìn giỏ anh đào ngon mắt trước mặt, nhưng lại chẳng chút chút khẩu vị nào.

"Rửa sạch sẽ, đưa hết đến thư phòng đi." Đã là chàng nhận, vậy thì để chàng tự mình ăn.

Tuy Dung Nhi không hiểu, nhưng nhìn thấy chủ tử buồn bực, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ bưng giỏ anh đào ra khỏi phòng.

Một lát sau, Dung Nhi trở về, trên mặt mang theo vài phần vui mừng: "Tiểu thư, Tam gia bảo tiểu thư đến thư phòng giúp ngài ấy mài mực."

Ôn Doanh đang chép kinh Phật ngẩng đầu lên, hơi khó hiểu: "Sao lại để ta đi mài mực? Thanh Trúc đâu?"

Thanh Trúc là thư đồng của Thẩm Hàn Tễ.

Dung Nhi lắc đầu: "Nô tỳ không biết, vừa rồi đến đó, không thấy Thanh Trúc đâu ạ."

Ôn Doanh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn buông bút xuống, đứng dậy.

Nếu đến để đến mài mực, nàng cũng không cần phải tháo chiếc đai quấn tay áo này xuống.

Thư phòng của Thẩm Hàn Tễ rất yên tĩnh, bình thường ngay cả nàng cũng rất ít khi đến đây. Ban đầu người quét dọn thư phòng là một nha hoàn xinh đẹp do Từ thị an bài, nhưng không biết vì sao, cách đây không lâu bị Thẩm Hàn Tễ đuổi ra ngoài, thư phòng bèn do thư đồng Thanh Trúc phụ trách quét dọn.

Đi đến trước thư phòng, nàng gõ cửa.

"Cửa không khóa, vào đi."

Ôn Doanh đẩy cửa bước vào, mùi hương thanh khiết của giấy mực hòa quyện cùng mùi hương nhàn nhạt trên người Thẩm Hàn Tễ phảng phất xộc vào mũi.

Căn phòng này tràn ngập hơi thở của chàng.

Bởi vì chàng từng nói, thư phòng là nơi chàng không thích có quá nhiều người lui tới. Cho nên, ngoại trừ những ngày đầu tân hôn, sau này nàng chưa từng bước vào đây nữa, chỉ dừng bước ở bên ngoài.

Thư phòng trang nhã, sạch sẽ, ba bệ cửa sổ đều đặt chậu lan, cúc, trúc được chăm sóc rất tỉ mỉ, có thể thấy được sự tao nhã của chủ nhân căn phòng.

Ấn tượng nhất không phải là Thẩm Hàn Tễ, mà là đĩa quả đỏ tươi, óng ánh trên bàn.

Thẩm Hàn Tễ ngẩng đầu lên khỏi án thư, nhìn Ôn Doanh bằng đôi mắt luôn mang theo ý cười nhàn nhạt: "Ta thiếu một người mài mực."

Ôn Doanh đi tới, đứng bên cạnh bàn, bắt đầu mài mực.

Lớp áo khoác rộng thùng thình, lộ ra hai cánh tay trắng nõn, thon thả. Theo động tác mài mực nhẹ nhàng, cánh tay trắng như ngọc, đeo chiếc vòng đỏ rực càng thêm phần mê người.

"Vừa rồi hình như nàng đang bận?"

Ôn Doanh không nhìn chàng, chỉ chuyên tâm mài mực, giọng nói thản nhiên đáp: "Vừa rồi thϊếp đang chép kinh Phật cầu phúc."

"Là cầu phúc cho ta thi đậu sao?"

Ôn Doanh im lặng. Nàng cầu phúc cho chính mình, hy vọng Phật Tổ nhìn thấy nàng thành tâm chép kinh Phật, có thể để nàng sống lâu thêm chút nữa, không cầu trường mệnh trăm tuổi, chỉ cầu sống đến chín mươi chín tuổi là được rồi.

Ôn Doanh trầm mặc một lúc, mới mở miệng nói: "Phu quân tài hoa hơn người, thϊếp làm những việc này chỉ là vẽ rắn thêm chân, khiến phu quân chê cười rồi."

Thẩm Hàn Tễ mỉm cười: "Cầu phúc, cầu chính là sự bình an trong lòng, nàng đã lo lắng cho ta như vậy, sao ta lại chê cười nàng được?"

"Phu quân không chê cười, vậy là... tốt nhất." Chữ "nhất" dừng lại một chút khi nhìn thấy quả anh đào đỏ mọng được đưa đến bên môi.

Tim nàng bất chợt lỡ một nhịp.

"Vừa rồi ta đã thử một quả, rất ngọt, A Doanh cũng thử xem." Giọng nói dịu dàng, tựa như mê hoặc lòng người.

Bàn tay Thẩm Hàn Tễ cũng giống như con người chàng, rất đẹp. Ngón tay thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, cân xứng, không mang dáng vẻ của một văn nhân, ngược lại có vài phần khí chất của một võ tướng cầm kiếm.

Chính đôi tay này, đã nhiều lần khiến Ôn Doanh vui vẻ trên giường.

Nhưng sự thân mật của hai người chỉ giới hạn trên giường, còn khi xuống giường, mặc quần áo chỉnh tề vào, hai người lại trở nên vô cùng nghiêm túc, gần như chưa từng có tiếp xúc cơ thể, càng không bao giờ đút cho đối phương ăn.

Không hiểu sao, khi Ôn Doanh phản ứng lại, nàng đã cắn một miếng nhỏ, vị ngọt ngào lập tức lan tỏa trong khoang miệng.

"Đỡ giận chưa?"

Ôn Doanh bỗng nhiên tỉnh táo, nhìn gương mặt mang theo ý cười của Thẩm Hàn Tễ, đột nhiên cảm thấy quả anh đào này khó nuốt xuống.

Dỗ dành một chú chó con hay mèo con đang giận dỗi, chỉ cần một miếng cá khô nhỏ, một khúc xương nhỏ là có thể khiến chúng vẫy đuôi mừng rỡ.

Thẩm Hàn Tễ xem nàng là cái gì?

Mèo? Hay là chó?

Nuốt quả anh đào xuống, Ôn Doanh miễn cưỡng cười: "Rất ngọt."

Trong tay chàng còn cầm một nửa quả anh đào, Ôn Doanh đưa tay lấy, tự mình ăn hết, nhả hạt vào đĩa chỉ có duy nhất một cái hạt.

Ăn một quả, nàng cũng không muốn ăn quả thứ hai nữa.

Thẩm Hàn Tễ lấy khăn lụa bên cạnh lau sạch nước trên đầu ngón tay, sau đó thản nhiên nói: "Ta là ta, Thanh Ninh Quận chúa là Thanh Ninh Quận chúa, đừng đánh đồng hai người lại với nhau."

Ôn Doanh sửng sốt, chàng đây là đang giải thích với nàng sao?

Hai năm nay, chàng chưa từng giải thích một câu nào, hôm nay trúng tà rồi sao?

Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ là do chuyện hôm qua khiến chàng áy náy, cảm thấy có lỗi với nàng, nhưng chàng có lương tâm sao?

Ôn Doanh trăm mối suy nghĩ không thông, nhưng cũng không hỏi chàng rốt cuộc bị làm sao.

Dù sao, chàng cũng đã giải thích rồi.

Cảm giác bức bối trong lòng vì giỏ anh đào kia cũng dịu đi một chút.

"Hơn nữa, anh đào có lỗi gì, chẳng lẽ chỉ vì là do Dụ Vương phủ đưa đến, bèn bị kết tội sao?"

Giọng nói Thẩm Hàn Tễ mang theo ý cười, dường như dễ dàng nhìn thấu tâm tư của nàng.

Bị nhìn thấu tâm tư, tai Ôn Doanh hơi nóng lên, cúi đầu mài mực.

"Thϊếp không hề nói anh đào có lỗi." Ôn Doanh nhỏ giọng nói.

Nhưng vừa rồi nàng cố ý đưa hết anh đào đi, rõ ràng là đang giận cá chém thớt.

"Ta không thích ăn đồ ngọt, lát nữa nàng mang về chia cho mọi người đi."

Ôn Doanh không tiện từ chối ý tốt của chàng, khẽ "dạ" một tiếng.

Mực đã được mài xong, Thẩm Hàn Tễ bèn bảo Ôn Doanh trở về.

Trước khi rời đi, Ôn Doanh vẫn bưng đĩa anh đào kia ra ngoài.

Một đĩa anh đào bị đưa đi đưa lại, hôm nay từ Dụ Vương phủ đến Hầu phủ, lại bị đẩy tới đẩy lui, số phận long đong thật sự.

Ôn Doanh bưng đĩa anh đào ra ngoài, Dung Nhi thấy vậy, sửng sốt: "Tiểu thư sao lại bưng đĩa anh đào ra ngoài?"

Tai Ôn Doanh lại đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Phu quân không thích ăn, mang về, chúng ta chia nhau ăn."

Nghe thấy có anh đào ăn, mắt Dung Nhi sáng rực, nhìn chằm chằm vào đĩa anh đào.

Đó là anh đào đó, là loại quả mà chỉ có chủ tử mới được ăn!

Nhìn thấy dáng vẻ của Dung Nhi, Ôn Doanh mắng yêu một tiếng: "Cái đồ tham ăn."

Qua khung cửa sổ đang mở, Thẩm Hàn Tễ nhìn thấy hai chủ tớ cười nói trở về phòng, chàng bèn cầm bút viết.

Vừa rồi trở về thư phòng, đang định viết tiếp quyển trục, trong đầu chàng bỗng hiện lên dáng vẻ buồn bã của Ôn Doanh trong giấc mơ.

Lúc đó, khi hồi tưởng lại quá khứ, nàng ngồi trên giường, kể cho chàng nghe những tâm sự trong lòng. Nàng nói, chàng chưa bao giờ giải thích về quan hệ của chàng với những nữ tử xung quanh, nàng luôn nhịn không được mà suy nghĩ lung tung, nghĩ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.

Có lúc, nàng cảm thấy bản thân không hề quan trọng trong lòng chàng, cho nên nàng cho rằng sớm muộn gì vị trí chính thê của nàng cũng bị thay thế.

Nàng nói nàng rất mệt mỏi, nếu có kiếp sau, nàng không muốn làm thê tử của chàng nữa.

Ngòi bút dừng lại trên giấy Tuyên Thành, bên ngoài thư phòng vang lên giọng nói của Dung Nhi, nha hoàn bên cạnh Ôn Doanh: "Tam gia, tiểu thư bảo nô tỳ mang anh đào đến ạ."

Bảo Dung Nhi vào phòng, nhìn thấy đĩa anh đào, nhớ đến đôi mày cau lại của nàng vừa rồi, lại trùng hợp với vẻ mặt u sầu trong giấc mơ.

Thẩm Hàn Tễ suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Ngươi quay về, bảo tiểu thư đến đây mài mực cho ta."

Chỉ cần một lời giải thích là có thể khiến cuộc sống của nàng tốt đẹp hơn, vậy thì chàng giải thích cho nàng là được rồi.

Một đĩa anh đào nhỏ, bị hai chủ tớ ăn sạch sẽ.

Nhìn thấy tâm trạng chủ tử có vẻ tốt hơn, Dung Nhi bèn lấy hết can đảm hỏi: "Tiểu thư, lúc nãy vào thư phòng, lông mày còn nhíu lại, sao ra ngoài lại vui vẻ như vậy?"

Ôn Doanh đang uống trà khựng lại, đưa tay sờ sờ lông mày của mình, nghe nha đầu kia cả gan chê bai mình.

"Có phải Tam gia dỗ dành tiểu thư, nên tiểu thư mới vui vẻ như vậy không?"

Ôn Doanh cầm chiếc quạt tròn bên cạnh, gõ nhẹ lên đầu Dung Nhi: "Cái đồ hỗn xược, nói linh tinh."

Dung Nhi ôm đầu cười hì hì: "Nô tỳ không nói nữa là được chứ gì." Nói xong, nàng bưng đĩa đựng hạt anh đào ra khỏi phòng.

Nhìn Dung Nhi đi rồi, Ôn Doanh buông quạt xuống, nụ cười trên môi cũng nhạt dần.

Dỗ dành?

Làm sao có thể.

Chỉ là nhất thời cao hứng mà thôi.