Nguyên Phối Mất Sớm Của Quyền Thần

Chương 6: Cành anh đào

Đương nhiên, Từ thị chỉ nói vậy thôi, sao có thể giữ Tam nương ở lại dùng cơm thật được? Nhìn người ngày trước từng gây khó dễ cho mình không ít, làm sao bà nuốt trôi cơm cho được?

Đợi Tam nương đi rồi, Từ thị nhìn chiếc vòng tay trên tay Ôn Doanh, trong mắt bà ánh lên vẻ hả hê không giấu nổi: "Nghe nói trước kia con gái bà ta đòi chiếc vòng này, bà ta còn tiếc không cho, sau này con cứ đeo thường xuyên vào, đừng phụ lòng một chiếc vòng đẹp như vậy."

Cứ đeo hằng ngày, để cho Tam nương tức chết, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ tức tối của Tam nương, Từ thị đã cảm thấy hả hê trong lòng.

Ôn Doanh khẽ vuốt ve chiếc vòng mã não đỏ tươi trên tay, thực ra nàng cũng rất thích nó.

Nàng hiếm khi dùng trang sức sặc sỡ như vậy, ngay cả y phục cũng toàn màu sắc nhã nhặn. Trừ những dịp lễ Tết, ngày thường nàng ăn mặc rất giản dị.

Nghe Từ thị nói vậy, nàng bèn đeo chiếc vòng vào cổ tay.

Làn da Ôn Doanh trắng trẻo, chiếc vòng đỏ rực càng tôn lên vẻ nõn nà của những ngón tay thon dài.

Ánh mắt Từ thị từ bàn tay trắng nõn đeo vòng chuyển sang gương mặt xinh đẹp của Ôn Doanh, nụ cười trên môi nhạt đi mấy phần.

Dung mạo Ôn thị quả thực rất nổi bật, nhưng tại sao Tễ nhi lại nhịn được cả tháng trời chỉ ngủ với nó hai lần? Hơn nữa, bà cũng đã sắp xếp không ít nha hoàn xinh đẹp ở Vân Tễ Uyển, nhưng Tễ nhi cũng chưa từng liếc mắt nhìn một lần nào, bà cũng đã điều tra rồi, Tễ nhi ở bên ngoài cũng rất trong sạch.

Không có nữ nhân, bằng hữu lại nhiều vô số kể.

Chẳng lẽ con trai bà có vấn đề gì đó...

Nghĩ đến đây, Từ thị vội vàng cắt đứt suy đoán của mình.

Con trai bà ưu tú như vậy, nhất định không có vấn đề gì!

Ôn Doanh nào biết Từ thị đang suy nghĩ gì, nàng nhìn chiếc vòng tay trên tay, mặt tối trong lòng lại càng thêm trỗi dậy.

Nếu có thể khiến những kẻ ức hϊếp nàng khó chịu, bản thân lại được thoải mái vui vẻ, thì nàng hy vọng bản thân sẽ luôn được như bây giờ.

Nàng cũng muốn sống những ngày tháng vui vẻ.

Khóe môi Ôn Doanh khẽ cong lên, nhưng rất nhanh nàng đã kìm lại ý cười trong mắt, ngẩng đầu lên dịu dàng nói: "Nhìn Nhị nương hình như hơi nóng trong người, vừa hay dạo này con dâu có học được mấy món chay thanh đạm, hay là con dâu vào bếp làm cho Nhị nương thử xem sao?"

Sắc mặt Từ thị không được tốt lắm, mắt khô, miệng đắng, rõ ràng là do nghỉ ngơi không tốt, bị nóng trong người.

Mấy điểm này, từ lúc bước vào cửa Ôn Doanh đã chú ý tới.

Nghe vậy, Từ thị kinh ngạc nhìn Ôn Doanh. Thầm nghĩ hôm nay Ôn thị làm sao vậy, sao lại hơi khác thường, còn biết lấy lòng người khác nữa?

Chẳng lẽ là do hôm nay Tễ nhi ngủ lại phòng nó cả đêm?

Trong lòng đang suy đoán, Từ thị gật đầu: "Con đi đi."

Ôn Doanh vừa đi, Từ thị bèn vội vàng hỏi Chúc ma ma bên cạnh: "Ngươi có thấy hôm nay Ôn thị hiểu chuyện hơn nhiều không, như thể đột nhiên thông suốt vậy?"

Chúc ma ma cười nói: "Nhị nương không phải thường xuyên nói Tam thiếu phu nhân khờ khạo quá sao? Bây giờ thông suốt rồi cũng tốt, cho dù thông suốt thì cũng là người có tâm địa tốt."

Ôn Doanh ở trong phủ hai năm, luôn im lặng ngoan ngoãn, dù có thay đổi thế nào, người khác cũng không cảm thấy nàng có thể gây ra sóng gió gì.

Từ thị gật đầu đồng tình, sau đó nói: "Lát nữa lúc dùng cơm, ta phải khuyên nhủ Tễ nhi, cứ lạnh nhạt với Ôn thị như vậy, làm sao có con nối dõi được."

Ôn Doanh vào bếp nhỏ của Thường Xuân Uyển, người làm trong bếp cũng tự động nhường chỗ cho nàng.

Dung Nhi giúp đỡ một tay, nhân lúc xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi lúc Nhị nương tặng tiểu thư bộ trang sức, nô tỳ đã giật mình rồi, không ngờ Tam nương cũng cho tiểu thư một chiếc vòng đẹp như vậy. Tiểu thư, người nói hôm nay Nhị nương và Tam nương làm sao vậy?"

Ôn Doanh mỉm cười, cũng hạ thấp giọng: "Mặc kệ bọn họ làm sao đi, dù sao chúng ta cũng không chịu thiệt, phải không?"

Dung Nhi gật đầu lia lịa: "Chúng ta không thiệt chút nào, tiểu thư còn được thêm mấy món trang sức."

Hai chủ tớ nhỏ giọng nói chuyện, người khác còn tưởng bọn họ đang bàn bạc xem nên nấu món gì.

Gần trưa, Ôn Doanh nấu nướng xong, bên kia cũng cho người đến báo Tam gia đã về, dọn cơm được rồi.

Năm món mặn một món canh, đều do một tay Ôn Doanh làm.

Lúc Ôn Doanh đi đến ngoài chính sảnh, loáng thoáng nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thẩm Hàn Tễ và tiếng cười của Từ thị:

"Anh đào này ngọt thật đấy, mấy hôm trước Hoàng thượng ban thưởng cho Hầu phủ một giỏ nhỏ, ta cũng chỉ được chia có mấy quả, hôm nay được ăn thêm mấy quả, con phải cảm ơn Dụ tiểu Vương gia cho đàng hoàng vào đấy."

Vừa đi đến cửa, nghe thấy ba chữ Dụ tiểu Vương gia, bước chân Ôn Doanh khựng lại.

Dụ tiểu Vương gia, là huynh trưởng của Thanh Ninh Quận chúa.

Biểu cảm trên mặt nàng hơi cứng lại, nhưng rất nhanh sau đó, Ôn Doanh đã điều chỉnh lại, chậm rãi bước vào sảnh.

Thẩm Hàn Tễ nhìn Ôn Doanh bước vào, mỉm cười nhàn nhạt.

Hai mẫu tử đứng dậy ngồi vào bàn, Ôn Doanh đứng bên cạnh múc canh, tay áo hơi tuột xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, chiếc vòng đỏ rực trên cổ tay càng thêm nổi bật.

Ánh mắt Thẩm Hàn Tễ dừng lại trên cổ tay trắng nõn được chiếc vòng tôn lên, ánh mắt hơi trầm xuống.

"Hình như chưa từng thấy nàng đeo chiếc vòng này."

Không phải Thẩm Hàn Tễ ngày thường hay chú ý đến cách ăn mặc của Ôn Doanh, mà vì ngày thường nàng luôn ăn mặc giản dị. Chỉ có những dịp lễ Tết mới hơi chưng diện một chút, trừ đêm tân hôn, nàng chưa từng đeo trang sức sặc sỡ như vậy.

Ôn Doanh nhìn chiếc vòng tay, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Hôm nay Tam nương đến, nói rằng muốn tặng thϊếp chiếc vòng này để tạ lỗi vì chuyện hôm qua." Nói đến cuối, nàng hỏi: "Phu quân thấy không đẹp sao?"

Thẩm Hàn Tễ nhớ lại đêm tân hôn, khi lớp y phục rực rỡ trên người nàng được cởi bỏ, thân thể nàng ẩn hiện sau lớp chăn đỏ, tựa như một viên ngọc bích trắng nõn không tỳ vết, khiến người ta muốn nâng niu, sùng bái. Sau đó, khi lớp chăn đỏ được vén lên, chăn đệm trong phòng ngủ đều là màu sắc trang nhã, chàng cũng không còn nhìn thấy viên ngọc đẹp đẽ, mê người đó nữa.

"Màu đỏ rất hợp với nàng." Giọng nói tán thưởng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Khóe môi Ôn Doanh dường như cong lên, nhưng khi nhìn thấy giỏ anh đào nhỏ trên bàn, trong mắt nàng không còn chút ý cười nào.

Anh đào mới chín, mẻ đầu tiên sau khi thu hoạch đều được dâng vào cung cho Hoàng thượng. Sau đó mới được ban thưởng cho các vị đại thần, vô cùng quý giá, ngay cả Hầu phủ cũng chỉ được một giỏ nhỏ.

Tuy Dụ tiểu Vương gia và Thẩm Hàn Tễ có giao tình tốt, nhưng loại quả quý giá như vậy, không giữ lại cho nữ quyến trong phủ, lại tặng cho chàng một giỏ nhỏ. Rốt cuộc là Dụ tiểu Vương gia muốn tặng, hay là Thanh Ninh Quận chúa muốn tặng?

Trong lòng Ôn Doanh cảm thấy bức bối, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hàn Tễ.

Thẩm Hàn Tễ ăn một quả anh đào, gắp thử thức ăn, lông mày khẽ nhíu lại, nhìn Từ thị nói: "Đầu bếp trong viện con, hóa ra đã đến viện của mẫu thân rồi sao?"

Từ thị ngẩn người, sau đó phản ứng lại, cười nói: "Đầu bếp gì chứ, đây là A Doanh làm đấy."

Thẩm Hàn Tễ nhìn Ôn Doanh bên cạnh, trong mắt thêm mấy phần dò hỏi: "Sao ta lại không nhận ra nhỉ?"

Sống mũi Ôn Doanh cay cay, thầm nghĩ chàng chưa từng hỏi bao giờ, sao nhận ra được?

Sau khi thành thân, chỉ cần Thẩm Hàn Tễ ở trong phủ, ba bữa cơm đều do Ôn Doanh tự tay nấu.

Nàng đã nấu nướng hơn một năm, chàng chưa từng hỏi có phải nhà bếp đổi đầu bếp hay không , cũng chưa từng cảm thấy có gì khác biệt.

Sau đó, chàng thường xuyên phải ra ngoài xã giao, thời gian dùng bữa ở nhà cũng ít đi, hơn nữa nàng cũng hơi chán ghét việc bếp núc, nên dần dần cũng không nấu nướng nữa.

Ăn cơm được một lúc, Từ thị ngập ngừng một lúc rồi mới mở miệng nói với con trai: "Tễ nhi, con và A Doanh thành thân cũng được hai năm rồi, cũng nên ngủ chung một phòng, dần dần thích nghi đi chứ?"

Ôn Doanh cúi đầu không nói, tiếp tục ăn cơm trong bát.

Thẩm Hàn Tễ mỉm cười nhạt, không từ chối thẳng, chỉ nói: "Còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi Đình rồi, ngày nào con cũng phải ôn bài đến khuya, sợ ảnh hưởng đến A Doanh nghỉ ngơi, chuyện này để sau hẵng nói."

Trong lòng Ôn Doanh không hề có chút mong đợi nào. Tất cả mong đợi và hy vọng của nàng đã tan thành mây khói trong giấc mộng kia rồi.

Nàng biết rất rõ, cho dù đến lúc nàng u uất mà chết, thói quen mỗi tháng về phòng hai lần của chàng cũng chưa từng thay đổi.

Nàng dùng đũa gắp một miếng ngó sen cho vào bát Từ thị, ôn hòa khuyên nhủ: "Đúng vậy, còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi Đình rồi, thi Đình là chuyện quan trọng, nếu chuyển về ở chung, sợ ảnh hưởng đến phu quân ôn bài, làm vậy không ổn."

Sự chu đáo, hiểu chuyện của Ôn Doanh luôn khiến Thẩm Hàn Tễ vô cùng hài lòng. Nếu thê tử không phải là Ôn Doanh, e rằng cũng không còn ai hợp ý chàng như vậy nữa.

Trong giấc mộng, chàng không tục huyền, có lẽ là vì nguyên nhân này.

Nghe con trai và con dâu nhắc nhở, Từ thị mới chợt nhớ ra sắp đến kỳ thi Đình rồi. Bởi vì con trai từ nhỏ đã độc lập, ham học hỏi, thông minh tài trí hơn người, chưa từng khiến bà phải lo lắng, nên bà đã quên mất chuyện này.

Bà lập tức nghiêm túc nói: "Đúng là không tiện cho lắm, Tễ nhi cứ ở riêng trước đi, đợi sau khi thi Đình xong xuôi rồi hãy chuyển về."

Vì nhớ đến chuyện này, sau bữa cơm, Từ thị liền giục hai phu thê bọn họ nhanh chóng trở về nghỉ ngơi. Hơn nữa, do bị nóng trong người, không thể ăn nhiều anh đào, nên bà bảo Ôn Doanh mang về ăn.

Giỏ anh đào nhỏ còn chưa động đến mấy, Dung Nhi xách theo trở về Vân Tễ Uyển.

Ôn Doanh đi bên cạnh Thẩm Hàn Tễ, nhịn không được mà lên tiếng: "Nghe nói năm nay anh đào mất mùa, số lượng anh đào mà trong cung ban thưởng cho các phủ đều ít hơn mọi năm, Dụ tiểu Vương gia tặng cho phu quân, vậy nữ quyến trong phủ chẳng phải sẽ bị ít đi sao?"

Thẩm Hàn Tễ liếc nhìn nàng, mỉm cười ôn hòa: "Thanh Ninh Quận chúa không thích ăn anh đào, hôm nay vừa hay hẹn gặp Dụ tiểu Vương gia, nên tiện thể mang đến cho ta."

"Nhưng Thanh Ninh Quận chúa cũng có tỷ muội thân thiết, hoặc trong phủ cũng có nữ quyến thích ăn anh đào, sao không tặng cho bọn họ, lại tặng cho phu quân?"

Nụ cười trên mặt Thẩm Hàn Tễ vẫn ôn hòa như trước, nhưng ý cười trong mắt đã nhạt đi ba phần.

" Dụ tiểu Vương gia tặng, đương nhiên là khó mà từ chối. Sao vậy, nương tử muốn ta trả lại sao?"

Hai năm phu thê, tuy xa cách, nhưng Ôn Doanh biết, nếu chàng gọi nàng là "nương tử", chứng tỏ chàng đang không vui.

Trong lòng Ôn Doanh dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.

Ban đầu nàng muốn nhẫn nhịn cho qua chuyện, nhưng nàng sợ bản thân càng nhẫn nhịn, thì sẽ càng đi đến kết cục u uất mà chết trong giấc mơ kia. Nàng cắn chặt môi, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên, nhìn chàng.

"Thanh Ninh Quận chúa dung mạo khuynh thành, lại có tài hoa, người ngoài thường hay nhắc đến phu quân và Thanh Ninh Quận chúa, hôm nay chàng lại mang anh đào về, e là người khác sẽ dị nghị."

Điều quan trọng nhất là, Thanh Ninh Quận chúa đã mười tám tuổi, nhưng vẫn chưa bàn đến chuyện hôn nhân, ai biết được nàng ta có ý đồ gì.

Nàng không mong Thẩm Hàn Tễ giải thích với người ngoài, nhưng ít nhất là trước mặt nàng, chàng có thể giải thích một hai câu, nhưng chàng lại chưa từng giải thích gì cả.

Nghe nàng nói xong, Thẩm Hàn Tễ dường như đã hiểu ra điều gì đó, khóe môi khẽ nhếch lên: "Hiểu rồi."

Ôn Doanh lại nhíu mày, hiểu cái gì?

Ánh mắt Thẩm Hàn Tễ lại tràn đầy ý cười: "Hóa ra là ghen, chỉ là một giỏ anh đào thôi mà, lần sau không nhận nữa là được."

Nói xong, chàng tiếp tục bước đi, thong dong, ung dung.

Ôn Doanh đứng im tại chỗ, nghe chàng nói vậy, nàng cảm thấy ngực mình như nghẹn lại, khó thở vô cùng.

Nàng hít sâu một hơi, nhìn bóng lưng điềm tĩnh của chàng, trong lòng vẫn cảm thấy bức bối.

Lúc trước sao nàng lại mù quáng, u mê trước vẻ ngoài nho nhã, dịu dàng như ngọc, kỳ thực lại vô tâm, vô tình của chàng như vậy chứ?