Hệ Thống Ép Ta Cứu Vớt Nam Phụ Hắc Hoá

Chương 31

Không thể phủ nhận rằng Vạn Chiêu là một người rất chu đáo. Dù trong lòng có giận nhưng y vẫn hết mực quan tâm, sợ Vạn Dung ngủ không thoải mái nên y đã đến sắp xếp hành lý giúp nàng.

"A Chiêu, không cần đâu, ta đâu có yếu đuối đến vậy." Vạn Dung cười khổ nhìn y bận rộn, nàng cũng không tiện từ chối.

"Không phiền, ta chỉ muốn tỷ ngủ thoải mái hơn thôi. Có cần đặt lò sưởi không? Mấy ngày nay trời lạnh, vết thương của tỷ vẫn chưa lành." Vạn Chiêu vừa sắp xếp hành lý vừa ân cần hỏi thăm.

Vạn Dung cười lắc đầu, đệ đệ của nàng luôn như vậy, dù nói bao nhiêu lần y vẫn không nghe.

Nàng nhìn bóng lưng Vạn Chiêu, có chút đăm chiêu. Nàng biết Vạn Chiêu vẫn còn khúc mắc trong lòng, nhưng y lại có quá nhiều định kiến về Đường Minh Triệt, khiến nàng không biết phải làm sao để tháo gỡ quan hệ giữa hai người họ.

Nàng cân nhắc một lúc, rồi do dự mở lời: "A Chiêu, đệ... đệ vẫn còn giận tỷ sao?"

Vạn Chiêu im lặng không đáp, y hoàn thành công việc trên tay, rồi đứng đó, nhìn Vạn Dung bằng ánh mắt dịu dàng, y ngoan ngoãn: "Sao đệ lại giận tỷ chứ."

Vạn Dung thấy y như vậy thì thở phào nhẹ nhõm: "Minh Triệt huynh ấy..."

Nàng tưởng Vạn Chiêu không còn giận nữa, nên muốn hàn gắn mối quan hệ của hai người, ai ngờ vừa mở miệng thì đã bị y cắt ngang.

"Tỷ, nếu không có việc gì thì đệ ra ngoài trước." Y không muốn nói về Đường Minh Triệt, điều đó chỉ khiến y càng cảm thấy mình chỉ là người thừa giữa họ.

Y quay người đi ra ngoài, thấy Vạn Dung không có ý gọi mình lại, lòng y cảm thấy chua xót: Mình còn mong chờ gì nữa chứ?

Ra khỏi phòng, Vạn Chiêu thấy Đường Tinh ngồi bên ngoài, nàng chống cằm lên tay, mắt nhìn y chăm chú. Y nhíu mày, nghi ngờ không biết Đường Tinh có phải bị sốt đến ngốc rồi không.

"Cô nhìn ta làm gì?"

Đường Tinh nghe vậy liền cười: "Ta ngưỡng mộ Dung tỷ, A Chiêu đối với tỷ ấy thật tốt."

Lời y nói vừa rồi nàng cũng loáng thoáng nghe được một ít, không muốn chọc giận y nên chỉ chọn nói những điều tốt, nhưng đó cũng là sự thật.

Vạn Chiêu không ngờ nàng lại nói vậy, y sững lại một chút, mắt nhìn xuống, bóng tối che phủ một góc người.

Tốt lắm sao? Từ nhỏ đến lớn y vẫn luôn làm vậy, đã thành thói quen, nhưng... làm bao nhiêu cũng không bằng Đường Minh Triệt.

Nghĩ đến đây, lòng y lại nổi lên một ngọn lửa, giọng nói trở nên gắt gỏng: "Có gì mà ngưỡng mộ, chẳng phải cô cũng có ca ca đấy sao?"

"Xì, ca ca ta chỉ là một tên nam nhân đầu gỗ. Nhưng mà..." Đường Tinh nói đến đây giọng nàng lại đổi hướng.

Vạn Chiêu không hiểu nàng nói nam nhân đầu gỗ là ý gì, nhưng bị tông giọng hơi cao của nàng lôi kéo, cũng quên mất cả giận.

"Nhưng sau này có lẽ ta sẽ tìm được một lang quân như ý, chàng ấy cũng sẽ đối xử tốt với ta như huynh đối với Dung tỷ vậy!"

Vạn Chiêu nhìn nét mặt hứng khởi của nàng, chỉ cảm thấy lời này có ẩn ý, nhưng trong lòng y lại cảm thấy ngứa ngáy, cảm giác này rất mới lạ.

Y đột nhiên nhớ lại từ lúc gặp nàng đến giờ, nàng luôn cười tươi như hoa.

Y cảm thấy Đường Tinh như một chú ong sống trong hũ mật, nàng luôn bảo vệ hũ mật của mình, cách biệt với thế giới bên ngoài, nên không hiểu được nỗi sầu của thiếu niên.

***

Buổi tối Đường Tinh và Vạn Dung ngủ chung một phòng, Vạn Chiêu không muốn ngủ chung với Đường Minh Triệt nên y ngủ một mình ở ngoài xe ngựa, Đường Tinh thấy vậy thì bĩu môi, chưa từng thấy ai kiêu ngạo, tự chuốc khổ vào thân như vậy.

Đêm hôm ấy mấy người bọn họ hiếm có giấc ngủ ngon, nhưng đến nửa đêm, tiếng chuông của Vô tâm linh bên cạnh họ đồng loạt vang lên. Mọi người cảnh giác thức dậy, im lặng quan sát xung quanh, chỉ có Đường Tinh vẫn mơ màng trong giấc mộng.

Đang định đi tìm hiểu thì nghe thấy tiếng hét thảm từ phòng Vương Trụ, mọi người lập tức chạy tới, xông vào phòng, chỉ thấy trong phòng đầy rẫy oán khí, đặc biệt là quanh người Vương Trụ, còn nương tử nhà họ Vương thì ngồi xa xa, kinh hãi khóc lóc.

Đường Minh Triệt và Vạn Chiêu đồng loạt thả bùa chú và Thiên Ti Tỏa, Vạn Dung thì thiết lập trận pháp xung quanh.

Con quỷ đó rất tinh ranh, thấy đông người nên không muốn đối đầu trực diện bèn quay người trốn ra ngoài qua cửa sổ.

Nghe tiếng hét, Đường Tinh bật dậy, vừa chạy ra xem chuyện gì xảy ra thì gặp ngay nữ quỷ đó, nàng chỉ thấy một đám khí đen lướt qua mình, kèm theo cơn gió lạnh buốt, nàng bị đẩy ngã xuống đất, rùng mình nổi da gà.

"Như Ngọc!"

"Cha, nương."

Đường Minh Triệt chạy đến đỡ nàng dậy, Tiểu Bảo nhà họ Vương thì lo lắng chạy vào xem cha nương mình, lúc này Vương Trụ đã đau đến ngất xỉu.

Lúc thắp đèn lên, Vương đại tẩu nhìn thấy cánh tay của gã thì ngẩn ngơ, sau đó hồi hồn khóc lóc đấm ngực: "Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng mà!"

Vương Tiểu Bảo như bị dọa sợ, cậu run rẩy, mắt đỏ hoe, cậu vẫn còn quá nhỏ, đứng đó không biết làm gì.

Đường Minh Triệt và mọi người cũng cảm thấy nặng nề, thì ra trên cánh tay của Vương Trụ bị mất một mảng thịt lớn, trông như bị cắn đứt, có vết răng không đều, máu chảy đầm đìa.

Nghe những lời Vương đại tẩu vừa nói, e là có nội tình gì đó.

Họ giúp Vương Trụ xử lý vết thương, Đường Minh Triệt và Vạn Chiêu thay phiên nhau canh gác, sau nửa đêm cuối cùng cũng trôi qua bình yên.