Hệ Thống Ép Ta Cứu Vớt Nam Phụ Hắc Hoá

Chương 30

Hai ngày nay không khí giữa mọi người có chút kỳ lạ, Đường Minh Triệt đã xin lỗi Vạn Chiêu nhưng y không để ý đến hắn, hiện tại y cực kỳ bất mãn và căm ghét hắn.

Y vẫn đối xử với Vạn Dung một cách chu đáo như mọi khi, nhưng ai cũng thấy được y đang cố kiềm chế bản thân, Vạn Dung đã thử giao tiếp với y, nhưng vừa mở miệng đã bị Vạn Chiêu cắt ngang.

Y như đang ngấm ngầm đấu tranh với Đường Minh Triệt, ép Vạn Dung phải lựa chọn, trong tiềm thức của y đã nói rằng y có thể sẽ thua, nhưng y không muốn thừa nhận.

Từ ngày hôm đó, cách y đối xử với Đường Tinh cũng thay đổi, không còn châm chọc và nói những lời ghét bỏ nàng nữa, tuy rằng hai người vẫn ít khi giao tiếp.

Đường Tinh thật xui xẻo, từ đêm hôm đó nàng đã bắt đầu sốt nhẹ, mấy ngày không hạ, xung quanh toàn là nơi hoang vu, nàng đành phải chịu đựng.

Cuối cùng, vào đêm nọ họ cũng đến được một ngôi làng, họ quyết định tìm chỗ tá túc và tìm đại phu khám bệnh cho Đường Tinh, lúc này nàng gần như phát điên vì sốt.

Nhưng ngôi làng này khá lạ, lúc đó chưa đến giờ Dậu, nhưng nhà nào cũng đóng kín cửa, trên cửa đều dán đủ loại bùa chú và tượng thần giữ cửa, thậm chí có nhà còn treo cờ trắng, thỉnh thoảng lại nghe tiếng khóc lóc thảm thiết, bầu không khí trông thật là đáng sợ.

Đường Minh Triệt và Vạn Dung gõ cửa vài nhà nhưng không ai mở, nói gì cũng không ai trả lời, khi họ gần như bỏ cuộc thì cuối cùng cũng có một nhà mở cửa, người đó chỉ mở hé cửa, lén lút đánh giá bọn họ: "Cho các ngươi ở lại một đêm thì được năm lượng bạc sao?"

Người đó có vẻ không tin, còn giơ năm ngón tay lên để nhấn mạnh, Đường Minh Triệt liền lấy bạc ra đưa: "Chúng ta chỉ ở một đêm rồi sẽ rời đi."

Người đó nhận bạc, lần lượt cắn thử từng miếng, rồi chùi lên người cẩn thận xem xét, sau khi chắc chắn là bạc, mới niềm nở mở cửa mời mọi người vào nhà.

Gã mặc bộ y phục vải thô, trông không giống nông dân bình thường, tướng có vẻ gian xảo, mặt gã đỏ au, mũi to, nồng nặc mùi rượu, rõ ràng là kẻ nghiện rượu.

Khi thấy Vạn Dung, mắt gã sáng lên, Vạn Chiêu liếc mắt cảnh cáo, khí thế hung dữ như muốn móc mắt gã ra, gã đành ngượng ngùng dời ánh nhìn, dẫn đường đưa họ vào phòng.

"Phu quân, ai đấy?" Một nữ nhân từ trong nhà ló đầu ra hỏi, bà cũng mặc bộ đô vải thô, trông có vẻ mệt mỏi, sau lưng là một thiếu niên, trông khoảng mười hai, mười ba tuổi, cả hai đều sợ hãi nhìn mọi người.

"Không sao đâu, vài vị khách quý thôi, nàng đi chuẩn bị chút đồ ăn mau." Gã vẫy tay với nữ nhân kia, rồi cười giả lả với mọi người: "Nương tử nhà ta nhát gan, mọi người đừng để ý."

Gã mời mọi người ngồi xuống, kéo đứa nhỏ lại, xoa đầu nó, ai cũng thấy được sự yêu thương trên mặt hắn: "Đây là nhi tử nhà ta, Tiểu Bảo, ta là Vương Trụ, các vị cứ gọi ta là Vương đại ca."

"Đa tạ Vương đại ca." Đường Minh Triệt gật đầu cười, hắn và Vạn Dung quay ra nhìn nhau, sau đó hỏi: "Ta thấy nhà người dân trong làng đều đóng kín cửa, vì sao còn dán bùa trừ tà?"

Nghe vậy, Vương Trụ im lặng, ánh mắt né tránh, ngập ngừng nói: "À, dạo gần đây hay xảy ra vài chuyện, làm mọi người hoảng sợ thôi, không có gì, không có gì đâu, ha ha."

Đường Minh Triệt thấy gã có ý muốn giấu diếm, biết có hỏi cũng không ra, hắn đành bỏ qua.

"Phải rồi, quanh đây có đại phu nào không? Muội muội của ta sốt cao mấy ngày không giảm, ta rất lo lắng, bạc không thành vấn đề."

Nghe đến bạc, mắt gã sáng lên, nhưng nhanh chóng che giấu: "Có thì có, nhưng đêm nay chắc là không được, sáng mai ta sẽ mời tới."

Đường Minh Triệt nhìn Đường Tinh, nàng ngơ ngác, mắt nhìn chằm chằm Vạn Chiêu, không biết đang nghĩ gì.

Hắn cười khổ, cũng đành vậy thôi.

Vạn Chiêu thì nhìn chằm chằm vào Vương Trụ, y có thể thấy khí đen trên người gã, ánh mắt đầy sự nghi ngờ và mỉa mai, Vương Trụ vốn đã chột dạ, lúc này bị y nhìn như vậy thì như ngồi trên đống lửa.

Hắn càng sợ, Vạn Chiêu càng cảm thấy thú vị, khám phá ra những điều xấu xa của con người, chứng kiến chúng phát triển, luôn khiến y cảm thấy vui vẻ.

Đường Tinh không biết y nhìn thấy gì, nhưng ánh mắt y có phần điên loạn, nàng lặng lẽ uống từng ngụm nước nhỏ, đầu thầm nghĩ: Mẹ ơi, con thấy kẻ biếи ŧɦái rồi...